Nơi cuối con đường anh và em review

Nơi cuối đường... chờ em
Tên tiếng trung:《君子一诺》- 皎皎
Tác giả: GiảoGiảo
Edit: Heidi
Nguồn edit:nhuocvucac.wordpress.com

Văn án
Đoạn mở đầu củacâu truyện, đều bắt từ lời hứa chưa kịp thực . Mối tình đầu tan vỡ, hoàn toàn thay đổi con người Tô Thố. Vốn cho rằng thể thêm lần nữa nhưng định mệnh lại an bài cho gặp được người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Cuộc sống đại học sôi động và ấm áp, tuổi thanh xuân phóng khoáng tràn đầy khát vọng, tình lặng lẽ đến rất tình cờ. Trần Tử Gia khôi ngô tuấn tú, cơ trí, Hứa Nhất Hạo hòa nhã trầm tính, Thiệu Vĩ luôn ân cần quan tâm, ai có thể vào trái tim im lìm vắng vẻ từ lâu của ? Quá khứ thể phản bội lời hứa, phía trước, tình thể chạm tay tới, liệu Tô Thố theo con đường nào?

qua thống khổ ban đầu, Tô Thố cũng dần tiếp nhận người đàn ông luôn lặng lẽ quan tâm, chờ đợi . Trần Tử Gia dùng hết bảy năm để chờ đợi, để đổi lại tình mà luôn đợi chờ khao khát. Có lẽ Hứa Giang luôn sống mãi trong lòng của Tô Thố, nhưng Tô Thố với Trần Tử Gia hiểu được tình sâu đậm mà cả hai giành cho nhau. Đồng thời Hứa Nhất Hạo và Lí Văn Vi, Tô Trí và Ưng Thần cũng đều tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Cuộc sống có thể luôn có nhiều điều tiếc nuối, nhưng tương lai những điều tốt đẹp vẫn vẫy tay chào đón.
Cảm nhận

Sau đây là cảm nhận của bạn đọc truyện này : "Bộ này siêu nổi tiếng. Chính là bộ Quân tử nhất nặc lọt vào top 100 ngôn tình phải đọc của TQ đó mấy bạn.Xếp hạng ngang tầm với top truyện kinh điển như Bên nhau trọn đời, có thích nước Mỹ , Tam sinh tam thế...Truyện kể về toàn giai xinh đẹp của Đại học Thanh Hoa, cần học thức có học thức, cần xinh đẹp có xinh đẹp, cần gia thế cũng có đủ cả.Mình siêu ấn tượng với dàn nam thần của truyện, công nhận Giảo Giảo được bộ này xuất thần. Mấy quyển ra sau nản hẳn. Đến giờ vẫn ko hiểu vì sao cùng 1 mẹ kế mà các con khác nhau thế. Hí hí.Tóm lại fan ngôn tình mà đọc quyển này là hơi phí rồi nha. ?"
Đối với mình sau khi đọc truyện phải rằng là truyện đọc rất nhàng, đây lại là thể loại thanh xuân vườn trường nữa đọc xong mà ước gì hồi là sinh viên cũng được như bạn nữ chính gặp được mấy nam thần như vậy
. chung với mình đây là bộ rất đáng để đọc

Dạo gần đây tôi hay đọc truyện của Tình Không Lam Hề, không hẳn là vì yêu thích tác giả này, mà chỉ bởi vô tình tìm sách đọc thì đọc được thôi. Đến Nơi cuối con đường, đúng với cách viết rất đặc trưng của tác giả này: nếu ai đã quen được văn phong thì sẽ đọc được hết truyện, với những người mới đọc truyện của tác giả này thì có thể sẽ bỏ giữa chừng, bởi lẽ cách viết này rất từ từ, rất không có cao trào, và truyện chỉ thực sự lôi cuốn ở nửa sau truyện.

Truyện kể về chuyện tình yêu của Lâm Nặc với hai người đàn ông là Từ Chỉ An và Giang Doãn Chính.

Từ Chỉ An là mối tình đầu, mối tình suốt những năm tháng sinh viên tràn đầy nhiệt huyết. Gia cảnh thiếu thốn nhiều bề làm cho Từ Chỉ An mặc cảm với người ngoài, mặc cảm với chính người anh yêu là Lâm Nặc. Cũng vì sống trong hoàn cảnh như vậy nên ý chí vươn lên, sẵn sàng từ bỏ tình yêu để đuổi theo thành công trong sự nghiệp là điều rất dễ hiểu. Thế nhưng, người con trai này lại rất hay đổ lỗi cho hoàn cảnh. Bản thân anh cho rằng anh phải tìm mọi cách, nắm bắt mọi cơ hội để vươn lên. Không phải anh không yêu Lâm Nặc, không đủ tự tin có thể trao được hạnh phúc cho cô, mà bởi lẽ đúng như Lâm Nặc nói, anh không biết trân trọng cô nên đã để vuột mất cô.

Giang Doãn Chính là người có được mọi thứ mà một người phụ nữ khao khát có được ở một người đàn ông: tiền tài, địa vị, danh vọng và cả đẹp đẽ nữa. Thế giới của anh có hai mảng sáng tối rất rõ rệt: một người lạnh lùng, xa cách trong thế giới thành đạt; một người hiền hậu, nho nhã và chiều chuộng những người mình yêu thương. Anh đến với cô tự nhiên như thể một người tìm kiếm một sự thuần khiết, trong sáng, hướng theo hơi ấm của cô mà tìm đến bên cô. Là người từng trải, nắm bất tâm lý đối phương rất nhanh chóng nên anh đã nhanh chóng thể hiện tình cảm của mình với Lâm Nặc, và đương nhiên, anh biết cách để đưa cô từ bên cạnh Từ Chỉ An về bên cạnh anh.

Lâm Nặc, một cô gái trong sáng, thẳng thắn. Sự cố gắng trong tình cảm của cô và Từ Chỉ An đã không còn được như ban đầu khi có sự xuất hiện của Giang Doãn Chính. Nói rằng cô phản bội lại tình cảm của Từ Chỉ An thì không hẳn là đúng. Cô quẫy đạp trong để thoát khỏi sự theo đuổi của Giang Doãn Chính, chạy trốn khi anh thể hiện tình cảm với cô. Thế nhưng, trước một Từ Chỉ An phải cân đong đo đếm quá nhiều thứ, cô phải cố gắng quá nhiều để duy trì tình cảm ấy, thì dường như sự nhiệt tình và thấu hiểu cô của Giang Doãn Chính như một làn nước ấm bao bọc lấy cô, giống như cô đã từng nghĩ, tình cảm ấy giống như chiếc vòng kim cô, cô càng quẫy đạp thì nó càng siết chặt lấy cô. Cuộc sống của Lâm Nặc dần xuất hiện và dần thừa nhận Doãn Chính, nhưng chính bản thân cô lại không nhận thấy điều đó. Chính lúc cô đơn nhất, trống trải nhất, anh đã ở bên cô. Như vậy là đủ, cô đã có thể hoàn toàn dựa vào anh rồi.

Thế nhưng, chuyện cũng chẳng đơn giản như thế. Lâm Nặc là người truyền thống, luôn mong muốn có một cuộc sống hôn nhân ổn định, nhưng Giang Doãn Chính thì không như vậy, bóng ma tâm lý làm cho anh không thể tin tưởng vào hôn nhân được. Thế nên, khi một trong hai người không thể nhượng bộ thì họ đành chia tay nhau.

Sau hai năm không gặp gỡ, không liên lạc, Lâm Nặc vẫn như trước đây: yêu anh nhưng lại rất tôn trong quyết định của hai người; Giang Doãn Chính vẫn lạnh lùng như vậy, vẫn dõi theo cô như vậy, vẫn  lo lắng cho cô như chưa từng lo lắng cho ai khác như vậy trước đó. Tình yêu của họ sao khổ sở đến vậy, đau đớn đến vậy. Sự cố chấp trong tình cảm làm Lâm Nặc không thể tìm được tình yêu mới; Sự cao ngạo sẵn có không để cho Doãn Chính cho bản thân tìm về bên cô.

Không hẳn là trong sự yếu đuối họ mới tìm về với nhau, mà bởi trong tim họ luôn có nhau. Lúc sợ hãi nhất, suy sụp nhất khi bị Từ Chỉ An xâm hại thì người đầu tiên Lâm Nặc nhớ để cũng chỉ có Giang Doãn Chính. Người hiểu cô và lo lắng cho cô nhiều nhất, cho cô hơi ấm trong những lúc cô đơn lạnh giá cũng chỉ có anh mà thôi. Cô gọi anh và đón nhận như thể anh đã là một phần trong cô, từ rất lâu rồi. Lúc cô đơn nhất, lúc người thân duy nhất mất đi thì Giang Doãn Chính đã hoàn toàn tháo bỏ những rào chắn tâm lý trước đây, sự cao ngạo một chút cũng không còn. Anh cần cô, anh muốn được ở cùng cô như trước đây. Không cần cái suy nghĩ cao ngạo nữa, tất cả anh  cần chỉ là cô.

Lâm Nặc là một nhân vật được xây dựng rất gần gũi với những người con gái ngoài đời thực. Trải qua cuộc sống sinh viên, trải qua tình yêu lúc còn dưới mái trường, người đọc sẽ thấy bóng dáng Lâm Nặc ở đâu đó rất gần với mình. Tình yêu có cả sự cố gắng và chịu đựng thì sẽ không thể tiếp tục nếu một trong hai người cảm thấy quá sức. Sự dao động trong tình cảm của Lâm Nặc thì gặp gỡ với một người con trai cho mình một cảm giác bình yên, không cần cố gắng là một điều đến rất tự nhiên bởi lẽ con người ta luôn muốn tìm kiếm những gì mình còn đang thiếu.

Tính cố chấp của cô cũng không phải là điều gì đó quá không hiện thực, bởi lẽ có thực sự yêu người ta mới cố chấp cho đoạn tình cảm đã mất. Nhưng cũng giống như bao người con gái khác, cô cần một tình yêu, một gia đình cho bản thân, một gia đình thực sự. Không phải ai cũng suy nghĩ rằng yêu chỉ là yêu vậy thôi, sống hết mình cho đoạn tình yêu ấy. Mọi việc làm đều cần có cái đích của nó. Trong đoạn tình cảm của Lâm Nặc và Giang Doãn Chính thì cô mong rằng cái đích đó là hôn nhân của hai người, đó là sự ổn định cần thiết, cũng là một sự đảm bao nghiêm túc trong tình cảm.

Chủ Đề