Nơi nào củi gạo không vương khói bếp review

Bạn trai cũ chia tay với Ân Sinh, để lại cho cô một câu nói: “Ân Sinh, em là cô gái tốt, em nhất định sẽ gặp được người tốt”. Phải, Ân Sinh rất tốt, nhưng chỉ tốt thôi chưa đủ, bởi thứ anh ta cần là tiền tài, còn đối với anh ta, cô chỉ là một gánh nặng ghìm chân trên con đường theo đuổi danh vọng.

Ân Sinh là một cô gái hết sức bình thường, gương mặt chỉ dừng lại ở mức thanh tú, cũng chẳng có gia thế hay trí tuệ phải khiến người khác ghen tị. Trần Dũng cũng vậy. Anh là một người đàn ông có vẻ ngoài dễ khiến người khác xúc động, nghề nghiệp là đầu bếp chính, cũng kiêm chủ của một quán ăn nhỏ. Một điểm làm họ giống càng thêm giống chính là cả hai đều thất tình chỉ vì hai chữ “danh thế”.

Lần đầu tiên gặp nhau tại quán ăn của Trần Dũng, sau đó lại học chung một lớp nghiệp vụ, họ trở nên thân thiết từng ngày. Hai con người thất bại trong tình cảm vì hơi men mà giống như hai con thiêu thân lao vào ánh lửa, tìm tới hơi ấm của đối phương để tự an ủi con tim vừa tan vỡ. Giây phút ban đầu còn trốn tránh, sau đó Ân Sinh và Trần Dũng dần mở lòng hơn, cô nói với anh về mối tình đầu mơ mộng đã tan vỡ, anh lại kể cho cô câu chuyện tình thất bại của đời mình. Trai chưa vợ gái chưa chồng, hai người sớm ngày ở chung không thể nói là không nảy sinh cảm giác khác thường, Trần Dũng ngỏ lời cầu hôn Ân Sinh, anh nguyện trở thành bờ vai che gió che mưa để cô nương tựa.

Thế nhưng cuộc sống trước và sau hôn nhân hoàn toàn khác biệt, từ đời sống độc thân bỗng trở thành đời sống của hai người, không thể nào tránh khỏi những tranh cãi, hiểu lầm ngoài ý muốn. Một khi đã nhận định người kia là một nửa hoàn chỉnh của mình, càng nên chia sẻ thật lòng cho dù đó có là những khó khăn mà mình muốn giấu đi nhất. Tuy nhiên lại có một câu nói “Đầu gối nam nhi có vàng”, đối với đàn ông, không gì cao hơn lòng tự tôn, và Trần Dũng cũng không là ngoại lệ.

Bạn gái cũ từng rời bỏ anh để đi lấy một người giàu đáng tuổi cha mình, nay lại mặt dày quay về tống tiền anh, Trần Dũng nghĩ Ân Sinh sẽ không vui nên đã giấu cô, nhưng anh không biết chỉ vì hành động đó mà vô tình khiến tương lai của họ đi vào ngõ tối. Ân Sinh hiểu lầm anh vẫn còn vương vấn người cũ nên bỏ đi, đúng lúc này “tình cũ không rủ cũng tới”, bạn trai cũ của Ân Sinh, cũng là tình địch của anh cũng lên sàn, Trần Dũng lại càng lo được lo mất. Những rủi ro kéo tới liên tiếp, Trần Dũng lái xe trong tâm trạng bất an nên gây tai nạn giao thông, phải ngồi tù hành chính và bồi thường khoản tiền lên tới 10 vạn. Vừa bị tống tiền, lại gánh trên vai thêm một khoản tiền trên trời, Trần Dũng phải bán sạch sản nghiệp để xoay sở. Chỉ còn lại hai bàn tay trắng để trả nợ, anh không nỡ để Ân Sinh bị liên lụy, chỉ còn cách làm hiểu lầm càng sâu để cô rời xa anh.

Nhưng chính lúc này, Ân Sinh lại phát hiện ra sự thật, bọn họ đã là vợ chồng, một lần kết tóc là trăm năm, dù có khó khăn đến mấy cô vẫn muốn ở bên anh để san sẻ, gánh vác. Cho dù họ đã mất tất cả, bắt đầu lại từ con số 0, nhưng chỉ cần hai người còn có nhau, họ vẫn còn tình yêu - sức mạnh lớn lao để vượt qua mọi gian nan.

-----

Đặt vật chất và tình cảm lên bàn cân, liệu mấy ai sẽ nghiêng về tình cảm, huống chi là trong một tình huống gặp đầy những khó khăn gian khổ đến vậy. Khoảnh khắc mà Ân Sinh chính tay phải bỏ đi thai nhi chưa thành hình trong bụng, vì sợ rằng đứa bé sẽ bị ảnh hưởng của thuốc Trần Dũng dùng để điều trị bệnh, rất khó quên và khiến mình phải suy nghĩ rất lâu. Ân Sinh phải lấy bao nhiêu can đảm và dũng cảm mới có thể làm vậy, hổ dữ còn không ăn thịt con, huống chi cô chỉ là một con người, một người mẹ muốn con mình có cuộc sống tốt đẹp nhất. Trước giờ mình chưa từng đọc thể loại điền văn nhưng đây thực sự là một câu chuyện mang đến rất nhiều xúc cảm cho người đọc, chẳng phải truyện cổ tích của chàng hoàng tử và nàng công chúa, chỉ là hai con người bình dị nhưng tình cảm chân thành của họ lại thật thiêng liêng và mãnh liệt.

Lí Hải Phi ngay ngày hôm qua, mang theo toàn bộ đồ đạc của anh, đi phía Nam. Đứng ở cổng soát vé, anh nói. “Ân Sinh, em là cô gái tốt, em nhất định sẽ gặp được người tốt”. Sau đó, làm thủ tục, ra cửa, cười vẫy tay với tôi. Ngọn đèn chiếu xuống góc áo trắng của anh, hơi hơi tỏa sáng. Hình ảnh kia thực kinh điển, hình ảnh kinh điển đó mãi dừng lại trong lòng tôi, ngay cả nằm mơ, đều mơ về anh. Chẳng qua, trong mơ tôi không như hiện thực chẳng nói lời nào, tôi mở miệng, hỏi một câu. “Hải Phi, nếu em là cô gái tốt, vậy vì cái gì anh còn muốn rời đi?”.

Tôi không xinh đẹp? Không thông minh? Không ôn nhu? Chỉ cần hai chữ lý tưởng là anh có thể bỏ tôi ra đi? Anh không trả lời, vẫn vẫy tay như vậy, cười với tôi. Trong lúc ngủ mơ, tôi than thở tức giận : Tôi hận lý tưởng!

Cái hay ở truyện này là khi Ân Sinh đòi ly hôn khiến Trần Dũng đau khổ rồi gây ra tai nạn hại người, thực ra cũng không phải hoàn toàn do Ân Sinh, nhưng chắc chắn nỗi đau lớn nhất dày vò Trần Dũng lúc ấy là vì sợ mất Ân Sinh. Cái thật ở truyện chính là tai nạn ấy, bởi nam chính của chúng ta chỉ là một soái ca đời thường, anh không có nhiều tiền như bao soái ca trong những cuốn ngôn tình kia, càng không thiên biến vạn hóa được như họ. Anh day dứt vì làm hại người, dù bị đòi một số tiền lớn trước phán xét anh vẫn đồng ý, thứ nhất bởi mẹ anh cũng ra đi vì tai nạn giao thông, thứ hai bởi anh chỉ là người bình thường. Đền bù cho người ta, anh chẳng còn đồng nào, thậm chí đến nhà và xe cũng không còn. Người bị Trần Dũng đâm tai nạn có thể đã khỏe trở lại, nhưng người đó cũng là người bình thường, cũng túng thiếu vô cùng, bởi vậy mà người nhà anh ta càng tham lam tiền của người khác, đó chính là cuộc sống, khi mà người với người thực sự lạnh nhạt…