Rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ lại yêu năm 2024
Cuộc tình đó, ai đúng, ai sai, ai hờn, ai giận chẳng còn quan trọng nữa rồi. Truy đến cùng tội lỗi để làm gì khi chúng ta chẳng thể bước bên nhau mãi mãi.Hà Nội những ngày tháng 7, thi thoảng cơn mưa bất chợt làm em nhớ về buổi chiều hôm ấy. Cái hôm em và anh ướt đẫm dưới cơn mưa để nói với nhau lời tạ từ. Hôm ấy em đã cười nhưng anh thì bật khóc. Anh ôm em và nói lời xin lỗi. Đầu môi em mặn đắng nhưng lòng thấy thật nhẹ nhàng. Tình yêu mà… Có trăm ngàn cách để yêu thì cũng có ngần ấy cách để xa lìa. Em đã vỗ nhẹ vào vai anh và nói: “Chúng mình rồi sẽ lại yêu thôi, không phải yêu nhau mà là yêu người khác”. Em là người quay lưng bước đi, để mặc anh dưới làn mưa dày. Em là người bị bỏ, mà dường như… anh đang đau hơn em! Chúng mình chia tay chẳng ai ngờ, lặng lẽ và nhẹ nhàng. Đôi khi có ai đó gặp em vẫn hồn nhiên về chuyện chúng mình. Em chỉ mìm cười đáp lại: “Mình và anh ấy, dừng lại rồi”. Họ thảng thốt nhưng không dám bộc lộ nhiều. Ừ, ai mà tin được, anh lại bỏ em như thế chứ. Thậm chí cả nỗi đau chúng mình cũng không biểu hiện cơ mà. Nhưng em hiểu cho nỗi buồn của anh, thế là đủ. Buông tay em, lòng anh còn khổ hơn gấp bội. Chúng mình là phận con. Anh có thể không bên em suốt đời nhưng không thể từ bỏ cha mẹ mình. Em cũng không muốn đặt anh vào tình thế ấy. Em không muốn anh lựa chọn. Chia tay không đáng sợ, đáng sợ là bên nhau mà toàn những dày vò. Em và anh, thầm lặng bước đi bên đời nhau, không oán trách, chẳng hận thù. Em gửi lại quá khứ những nỗi buồn và giữ cho tương lai những kỉ niệm đẹp. Em biết anh tránh mặt em, còn em thì để cho sự tình cờ sắp xếp. Em sẽ không tìm anh nhưng sẽ tuyệt nhiên không trốn chạy. Dù gì, chúng mình cũng đã từng… là người cũ của nhau. Ngày hôm nay, gặp lại anh, cảm xúc xốn xang lại ùa về. Em thấy anh giấu sự ngượng ngùng vào trong ánh mắt. Em muốn hỏi anh rằng: “Anh đã yêu ai chưa, còn em, yêu rồi đấy”… Không phải em vội vã tìm một người thay chỗ anh khi bị bỏ, chỉ đơn giản là, có một người đã đến để em lại thấy lòng yêu thương. Hôm chia tay anh em cũng từng nghĩ sẽ phải rất lâu mới quên được anh. Nhưng tình yêu đôi khi kì lạ thế. Nó có thể làm đau nhưng cũng có thể làm lành một trái tim. Và người đàn ông đó đã thay anh làm điều ấy cho em. Này người yêu cũ, đừng cứ mãi lầm lũi bước đi trong đời để nhớ về một mối tình đã qua như thế. Cuộc tình đó, ai đúng, ai sai, ai hờn, ai giận chẳng còn quan trọng nữa rồi. Truy đến cùng tội lỗi để làm gì khi chúng ta chẳng thể bước bên nhau mãi mãi. Chi bằng, đặt nó vào góc nhỏ con tim và mở lòng đón nhận tình yêu đó. Em hận thù mãi cũng chẳng mai anh về, anh dằn vặt mãi cũng không nối lại yêu thương. blogradio.vn - Khi những nông nổi, dại khờ qua đi, điều mà ta cần nhất là một tình yêu yên bình. Đã từng đắm say, từng yêu đến cháy lòng, từng khổ đau như rớt xuống vực thẳm. Để rồi, một ngày nào đó, khi chúng ta không còn trẻ, chúng ta chỉ muốn được yêu nhau theo cách của những người trưởng thành. Vẫn đắm say, vẫn chân thành nhưng là một tình yêu êm đềm, vững chãi hơn, biết trân trọng nhau hơn. Đám xà cừ bên đường đã thi nhau trút lá, em ngẩn ngơ chẳng biết tháng 4 về tự bao giờ? Tự hỏi phải đếm bao mùa thay lá, phải đợi bao tháng tư đến rồi đi để ta làm tròn được lời hẹn ước kia? Giá như ta hẹn yêu nhau vào một ngày không phải hiện tại và cũng không phải quá xa xôi để em mòn mỏi ngóng trông. Có thể ta sẽ hẹn yêu nhau vào một ngày đầu xuân ấp ôm với cơn mưa phùn tròn trịa. Ta khẽ khàng vén những màn mưa để chạm đến nhau. Hoà vào khúc ca xuân căng đầy, để mặc cho hai trái tim đánh chung những nhịp rộn ràng. Và ta sẽ yêu... Ta hẹn nhau vào ngày hè hanh hao bên những vạt nắng. Anh sẽ là cơn mưa rào tưới mát chuỗi ngày ngột ngạt trong em. Dẫu cho nắng kia có làm tan chảy vạn vật thì khi bên anh chẳng cần trong phòng điều hoà mà em vẫn luôn tươi tắn. Hết hè rồi sẽ sang thu. Người ta thường bảo mùa thu dễ khiến người ta yêu nhau. Em cũng yêu mùa thu, yêu những giọt nắng trong vắt lả lướt bên làn gió heo may mơ màng, yêu hương hoa sữa nhè nhẹ, mơn trớn cũng đủ làm em say. Và em sẽ yêu anh như cách em yêu mùa thu. Hay những ngày đông côi cút, co ro, ta thèm một bàn tay ai đó. Mà anh có thấy, khi ta bên nhau thì làm gì có mùa đông cơ chứ. Em sẽ lấp trọn những yêu thương nên cứ dịu dàng còn anh cẩn thận đong đầy mọi khoảnh khắc bằng từng cử chỉ ấp áp, nên chẳng còn chỗ để mùa đông xen vào. Vậy thì, ta sẽ yêu nhau cả bốn mùa anh nhỉ? Chỉ cần mỗi nẻo đường anh đi đều có em kề cạnh dù là xuân, hạ, thu hay đông thì chắc chắn ngày đó rất đẹp và rất tình. Dạo này lướt Facebook, em thấy mọi người cưới nhiều quá. Em cũng đã “thả tim”, gửi lời chúc đến họ và mong họ hạnh phúc viên mãn thực sự. Thật vui vì những người bạn của em đã tìm được một nửa trọn vẹn của cuộc đời. Em thì vẫn còn lấn cấn: “Cưới giờ thì hơi sớm nhỉ?” Nhưng nhìn lại thì cũng hai mươi lăm rồi còn đâu, trẻ thì không hẳn mà già thì chưa tới nên kết hôn có lẽ là hợp rồi. Ấy vậy mà em chưa thấy nôn nóng chút nào cả. Em còn bộn bề nhiều thứ quá, nên chưa sẵn sàng nghĩ đến việc lập gia đình. Và một điều quan trọng là em luôn tin rằng anh đang đứng chờ em ở đoạn đường không quá xa phía trước, sẵn sàng tặng em một trái tim đầy ắp những yêu thương. Rồi ngày đó sẽ đến, ta sẽ yêu nhau theo cách của hai người trưởng thành. Khi cả anh và em đã dạn dĩ hơn với những chông chênh, chấp chới của cuộc đời. Khi mà ta đều đã từng đi qua những mất mát, tổn thương để nhận ra rằng cuộc đời ngắn lắm mà hạnh phúc thì mong manh. Ta sẽ biết trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau, ân cần trong mọi cử chỉ và dịu dàng bên những yêu thương. Tình yêu khi người ta không còn trẻ, chẳng thể giống với tình yêu tuổi đôi mươi sôi nổi ngập tràn những sắc màu. Ta sẽ ít giận dỗi, đôi co dăm ba chuyện nhỏ nhặt mà dành thời gian đó để hiểu nhau nhiều hơn. Ta cũng chẳng còn hứng thú với những chốn lao xao, ồn ào mà chỉ cần sau ngày làm việc vất vả, trở về thấy lòng bình yên mà thủ thỉ nhau nghe những câu chuyện thường nhật. Và ta sẽ thôi mộng mơ vào những điều xa vời thay vào đó là cùng bắt tay mà hiện thực hoá chúng, từng chút, từng chút một. Ta chỉ cần một tình yêu giản dị và chân thành, đúng không anh? Đi qua những ngày mưa ta mới thấy yêu thêm những ngày nắng, đi qua những sóng gió ta lại khát khao khoảnh khắc bình yên đến nao lòng. Bởi vậy gặp được nhau là một điều trân quý, cả em và anh đều biết điều đó nên ta cùng nâng niu, cố gắng để làm tròn lời hẹn ước kia. Bản nhạc “Kiss the rain” lại vang lên nhưng không còn nỗi buồn nào vương lại nữa, em thấy dễ chịu khi cảm nhận thấy từng giọt, từng giọt rơi xuống rồi nhẹ nhàng tan ra. Dường như em đang gắn cho bản nhạc yêu thích một thứ cảm xúc khác và một chút hân hoan, hớn hở trong sự đợi chờ. |