Anh ấy chính là tôi vương bác văn

                                          

Chương sáu

                      
Anh ấy hạnh phúc rồi
                      
*Đồng nhân BJYX, hơi ngược, hiện thực hướng, BE
                      
*Toàn văn ngôi thứ nhất, góc nhìn của Vương Nhất Bác
                      
*Văn án cpn
                      
BGM "Không tìm nữa" 《不找了》ver Úc Hoan [nguyên xướng Quách Húc]
                      
——
                      
Tôi không biết hai tiếng cún con kia của anh có ý gì.
                      
Có lẽ là một loại an ủi, là niềm an ủi duy nhất mà người làm anh trai như anh có thể cho tôi.
                      
                      
Bọn họ kết hôn, cuối năm 2026.
                      
Tôi từng từ chối anh hai lần.
                      
Một lần, là anh mời tôi đi trượt tuyết.
                      
Một lần, là anh mời tôi làm phù rể.
                      
Tôi ấy mà, ở trước mặt anh cũng chẳng có cốt khí gì, những gì có thể cho anh tôi đều cho cái tốt nhất, có lẽ là vì cái gì anh làm cho tôi cũng đều dùng hết sức.
                      
Nhưng muốn tôi đứng ở bên cạnh anh, nghe tiếng anh đồng ý kia.
                      
Tôi không làm được.
                      
Tôi có ghé qua xem.
                      
Trang trí hôn lễ đều dựa theo ý thích của cô ấy, ít nhất là tôi thấy thế, bởi vì tôi không tìm thấy một chút hơi thở nào của anh ở đây.
                      
Váy cưới của cô ấy là do anh tự thiết kế, từ chất liệu cho đến cách may. Anh vẽ vô số bản thảo, chạy qua vô số cửa hàng, làm vừa vặn không hơn không kém 8 tháng 5 năm.
                      
Trước khi nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu, tôi bỏ chạy.
                      
Tôi không thể nghe câu "Anh đồng ý" đầy chói tai kia
                      
Càng không thể nhìn được chiếc nhẫn bạc chói mắt của anh.
                      
Tôi để lại tin nhắn cho anh, nói là về nhà trước, thân thể không thoải mái, bảo anh cứ kết hôn cho vui vẻ. Sau đó tắt máy.
                      
Không cần nghĩ cũng biết, trong vòng bạn bè, trên weibo, nhất định đều là lời chúc phúc anh.
                      
Tôi không uống rượu, bởi vì anh nói là hại dạ dày, tôi dựa vào cửa sổ ngồi yên lặng cả một ngày. Tôi còn nhớ từng nói với các bạn, nhìn ra ngoài cửa sổ, phảng phất như thấy được tương lai của tôi và anh, hiện tại tôi cũng có thể nhìn thấy.
                      
Anh và cô ấy dựa sát vào nhau, tôi ở một bên tự mình sưởi ấm.
                      
Tôi biến mất một ngày, ngày hôm sau liền mang theo gương mặt tươi cười đến gặp chị dâu xin lỗi, rốt cuộc thì rời đi sớm quả thật không lễ phép cho lắm.
                      
Cô cười rộ lên thật sự ôn nhu, "Nhất Bác hôm qua không sao chứ? Hôm qua lúc A Chiến nói với chị, chị còn muốn để anh ấy nhanh đi thăm em. Nhưng anh ấy nói em hẳn là đang nghỉ ngơi nên không đến quấy rầy nữa."
                      
"Chỉ là gần đây công việc bận rộn, mệt quá, ngày hôm qua ngủ một giấc xong cũng thoải mái hơn nhiều rồi, để hai người lo lắng rồi."
                      
Cả đời này, điều tiếc nuối nhất của tôi là chưa được nhìn thấy em ấy hạnh phúc.
                      
                      
Năm 2018 tôi chính thức quen biết em, có lẽ là tôi nhập diễn sâu quá, mấy tháng ấy đóng phim ở Hoành Điếm, suýt chút nữa tôi cho rằng mình đã thích em.
                      
Tôi không có kinh nghiệm gì trong chuyện thích con trai, ngộ nhỡ chỉ là do tôi tưởng tượng ra, vậy thì khó coi quá.
                      
Nói chính ra, tôi cũng khốn nạn lắm, một người sạch sẽ như em, tôi lại dùng trăm phương nghìn kế thăm dò em.
                      
Một người còn nhỏ như em, sạch sẽ như một tờ giấy, tôi sợ tôi sẽ khiến em bị nhuốm bẩn.
                      
Hình như em coi cái tốt của tôi, như sự yêu thương của anh trai.
                      
Có lẽ... Có lẽ tôi chưa từng thích em nhỉ.
                      
Tôi chỉ là, muốn chăm sóc em như một người anh trai thôi.
                      
Cáo biệt là thật, mà luyến tiếc cũng là thật .
                      
Lần đầu tiên tôi cởi bỏ cái xưng hô "anh trai" ấy, mượn bờ vai của em, lần đầu tiên cảm nhận được độ ấm của Vương Nhất Bác, một lần duy nhất.
                      
Tôi sợ tôi tham luyến cảm giác ấy, tôi sợ tôi không thể tách ra được.
                      
Tôi cáo biệt em, cáo biệt Vương Nhất Bác, cũng cáo biệt chính mình.
                      
Sau này tôi quen bạn gái, tôi thừa nhận, lúc bắt đầu, tôi không có cảm giác gì với cô gái ấy.
                      
Có lẽ quá nhiều lần nhất kiến chung tình không được như ý, lâu ngày sinh tình lại dính lên người tôi.
                      
Tôi đã bắt đầu quên đi sự rung động khi mới gặp thiếu niên ấy, năm tháng không mài mòn góc cạnh, mà là trái tim khẩn cầu được yên ổn kia.
                      
Em nói em thích "Nam hài".
                      
Thật ra tôi cũng rất thích "Niên thiếu hữu vi".
                      
Nhưng từ đêm đó trở đi, tôi không còn những tâm tư ấy với em nữa, tôi là anh của em, chỉ là anh thôi.
                      
Tôi và em cũng chẳng nói đến chuyện yêu hay không yêu, nếu cứ dứt khoát phải nói, thì cũng là lúc trước đóng phim, tình cảm chìm quá sâu vào nhân vật.
                      
Hẳn là tôi đã thích Lam Vong Cơ mà Vương Nhất Bác diễn, chứ không phải là một Vương Nhất Bác đã diễn Lam Vong Cơ.
                      
Cho dù có là Lam Vong Cơ, thì sau lần đi Nhật Bản đó, tôi đã buông bỏ tất cả, trả lại vai diễn cho em rồi.
                      

                      

Sau này, tôi kết hôn, ngày diễn ra hôn lễ, em không tới được.

                      
Cả đời chỉ có một lần như thế thôi, vốn dĩ em có thể tận mắt nhìn thấy tôi hạnh phúc. Coi như là tiếc nuối đi, cuộc đời làm sao có thể tránh khỏi tiếc nuối được...
                      
Tựa như lần đó, vất vả lắm tôi mới có thời gian đi trượt tuyết, nhưng người cứ luôn ồn ào nói muốn đi trượt tuyết lại không còn muốn đi nữa rồi, rốt cuộc lại vụt qua mất.
                      

                      

Em vẫn luôn độc thân, còn chẳng có tin đồn gì. Tôi hỏi em khi nào đưa bạn gái về, em cứ luôn nói là không vội.

                      
Cứ không vội như thế, mãi cho đến năm 80 tuổi. Em vẫn chỉ có một mình.
                      
Sức khoẻ tôi ngày một kém đi, Niệm Chi cũng đã có gia đình của mình, chỉ còn Nhất Bác và cô ấy vẫn ở bên cạnh tôi.
                      
Tôi cảm giác được, mình sắp không chống đỡ nổi nữa rồi. Tôi là một người mê tín, mê tín đến mức tin tưởng rằng sẽ có kiếp sau.
                      
Tôi kéo em đến trước giường, từng câu từng chữ nói, kiếp sau vẫn phải làm anh trai của em, còn muốn chăm sóc em cả đời.
                      
Kiếp này, tôi đã thấy đủ lắm rồi, kiếp sau cho dù tôi có phải khổ cực hết mức, cũng phải để em hạnh phúc, cả đời này em chỉ có một mình, đã khổ lắm rồi.
                      

                      

.

                      
.
                      
.
                      
"Tiêu Chiến của năm 26 tuổi, xin chào, có người nhờ em chuyển một câu cho anh, cậu ấy nói, cậu ấy yêu anh, rất yêu rất yêu."

                            !["][////i0.wp.com/img.wattpad.com/0ba761978632961c6f1250c21d6ae14efcdc009c/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f435f6f5767686b73674b497249513d3d2d313031393036353031372e313635663439646166383233363836363232353638393135323637372e6a7067?s=fit&w=720&h=720]
                          Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
                              

Chủ Đề