Đi qua hoa cúc TÓM tắt

Đi Qua Hoa Cúc
Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Review sách:
Có lẽ độc giả đã không lạ lẫm gì với cái tên Nguyễn Nhật Ánh cũng như giọng văn mang cái chất dân dã và hoài niệm tuổi thơ của ông.
“Đi qua hoa cúc” dường như kể lại những câu chuyện đã cũ mèm, những điều mà tưởng chừng ta có thể ở bất cứ nơi đâu nhưng được Nguyễn Nhật Ánh thổi vào cái hồn riêng của ông, một chút tinh tế,một chút bồi hồi, một chút tiếc nuối,một chút day dứt đã để lại trong tôi một điều tôi gọi là “ám ảnh”.

“Có một người đi qua hoa cúc, có hai người đi qua hoa cúc, bỏ lại sau lưng cả tuổi thơ mình…”

Đi qua hoa cúc TÓM tắt

Làm sao để biết ta đang trưởng thành? “Đi qua hoa cúc” đã viết nên câu chuyện trưởng thành ấy qua chuyện tình buồn của Trường. Tuổi mới lớn biết yêu đương nhưng chưa trưởng thành, và bởi vì chưa trưởng thành, nên những rung động chỉ nhẹ nhàng len lỏi, những tổn thương càng ám ảnh day dứt hơn. Tình yêu ấy khiến Trường từ một cậu bé trở thành một chàng trai, đọc từng trang văn, tôi như đang chứng kiến sự khôn lớn ấy, chậm dãi nhưng dữ dội. Trường yêu chị Ngà, nhưng chị Ngà lại yêu kẻ phụ bạc, kết truyện mở, buồn nhưng không quy lụy, để người đọc tự vẽ ra những điều mà mỗi người tự cảm nhận.

Những trang sách đầu khiến tôi như đắm chìm trong tuổi thơ mình, với dàn hoa giấy đỏ, bông cúc vàng rực chứng kiến cậu bé Trường đã trở thành một thanh niên, với những trò nghịch ngợm của Trường với Chửng Anh, Chửng Em, với những suy nghĩ ngây ngô, vô tư. Rồi tình yêu như liều thuốc tiên làm thay đổi cả con người Trường, cậu không còn thích câu cá, để có thể kề vai chị Ngà bên bờ suối. Cậu đem lòng yêu chị Ngà nên cũng đem lòng loài hoa cúc chị thích. Cậu dường như là một kẻ ngốc nghếch, khờ khạo trong tình yêu. Nhưng tôi thấu hiểu được điều ấy, bởi tuổi 16 ai chẳng yêu khờ dại như thế, chẳng cần thổ lộ, chẳng mơ mộng xa xôi, chỉ cần những chiều ngồi cạnh bên người mình thích, ngắm ánh dương trải trên tóc, trên vai người ấy. Những nỗi niềm yêu đương cậu gửi vào hoa cúc, cậu chăm hoa như đang chăm bón cho chính mối tình của mình, thầm lặng nhẹ nhàng và kín đáo. Cậu xem chị Ngà là viên ngọc, không thể cham vào, chỉ cần ngắm nhìn từ xa.

Hoa cúc nở vàng rộ nhưng tình yêu của cậu lại không thế. Những ngày tháng êm đềm rồi cũng cũng qua. Anh Điền xuất hiện và cũng yêu chị Ngà. Khác với chàng trai mới lớn như Trường, anh táo bạo và lì lợm, anh thể hiện tình yêu đó cho chị Ngà biết, cậu bé mới lớn kia đau lòng khi thấy người mình yêu đem lòng yêu người khác, chỉ biết bày trò nghịch ngợm cùng Chửng Anh, Chửng Em, Những trò phá phách ấy, tuy trẻ con nhưng lại là biểu hiện của sự ích kỉ trong tình yêu, chỉ muốn người mình yêu luôn bên mình.

Mở đầu nhẹ nhàng pha chút hài hước nhưng kết thúc lại đầy bất ngờ, đau đớn xen lẫn day dứt. Hoa cúc vẫn nở nhưng chẳng còn ai cùng Trường ngắm nữa, Trường rời bỏ tuổi thơ theo một cách đau đớn hơn nhiều bị tình yêu từ chối. TÌnh yêu đầ như trở thành nỗi ám ảnh, bởi nó chẳng trọn vẹn, bởi Trường phải chứng kiến nỗi đau của người mình yêu, bởi cậu phải chia xa mà chẳng một lần hứa gặp lại.

Tôi đã đọc đi đọc lại “Đi qua hoa cúc” không biết bao nhiêu lầm, từ khi xấp xỉ tuổi của Trường đến khi trưởng thanh hơn nữa, mỗi lần đọc lại là một thứ cảm xúc khác nhau. Khi 16 tuổi, tôi cảm thấy chị Ngà thật đáng trách, tôi đồng cảm với Trường bởi tôi cũng có mối tình đầu khi ấy. Khi 20 tuổi, tôi thấy chị thật đáng thương, tôi đã biết đồng cảm với chị Ngà bởi tôi hiểu tình yêu làm sau có thể dựa vào lí trí, tình yêu của tuổi trẻ đâu toan tính gì. Và cho dù sao đi nữa, mỗi cảm nhận đều là thứ tôi trân trọng, cũng là điều mà tôi thấy biết ơn đối với tác giả khi đem lại cho tôi những cảm xúc ấy.

Nguyễn Nhật Ánh với giọng văn giàu hình ảnh, lời văn da diết đã vẽ nên câu chuyện mà mỗi chúng ta nhìn vào đều thấy tuổi 16 của chính mình. Ta không chỉ sống cùng nhân vật, ta còn sống cuộc đời của chính mình. “Đi qua hoa cúc” không chỉ dành cho tuổi trẻ mà còn dành cho những ai từng có tuổi trẻ như vậy.

Theo: Giang Giang

Đi qua hoa cúc” trở về với miền quê dào dạt của tuổi thơ, nơi chứng kiến mối tình thời trẻ dại đẹp đẽ nhưng cũng thật đau đớn. Tác phẩm kể vế mối tình buồn giữa Trường và Ngà, người chị hơn tuổi. Ở cái tuổi 16, những rung động thuần khiết nhất của Trường được miêu tả một cách chân thực, song lại bị sự thờ ơ của Ngà bóp chết. Mối tình mãi mãi còn dang dở, nuối tiếc và đầy bi thương ấy gieo vào trong tác phẩm một giọng văn trầm buồn và da diết.

Đi qua hoa cúc TÓM tắt

Mua tại Tiki Mua tại Fahasa Mua tại Shopee

Xem thêm: Review Tôi là Bêtô - Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh

Tiếng thở dài tiếc nuối cho cánh đồng hoa cúc - cánh đồng ngọt ngào của một tuổi thơ dữ dội

Có lẽ với Nguyễn Nhật Ánh, tuổi thơ luôn là những cơn mưa dào dạt tưới đẫm những trang văn của ông, những xúc cảm một thời trẻ dại, bồng bột và nông nổi , bình yên luôn được cất lên từ địa hạt của kí ức. Ở một làng quê yên bình, nơi đó có ngôi nhà của vàng hoa cúc, dạt dào của nắng hạ, âm vang của tiếng chim, trầm ngâm của tiếng suối, Trường – chàng trai 16 tuổi của chúng ta đã lớn lên trong vòng tay che chở của miền quê bình yên đến như vậy. Cớ sao con người ta lại vội vàng bỏ quên đi quãng thời gian đẹp nhất của đời người. Cớ sao con người ta lại vội vàng lớn quá nhanh để rồi chẳng kịp nuối tiếc.

Độc giả khi bắt gặp những dòng văn ấy không khỏi day dứt mà nhớ về tuổi thơ đã đi qua của mình. Tim ta lại bồi hồi xao xuyến, lại vấn vương khôn nguôi mà không kìm nổi lòng mở lại ngăn kéo kí ức. Không ai tắm hai lần trên một dòng sông, và dòng sông tuổi thơ cũng chảy mãi mà không bao giờ quay trở lại. Với những trang văn của Nguyễn Nhật Ánh, người đọc đã có cơ hội được tắm mát trên dòng sông đó thêm một lần nữa, để cảm nhận những giá trị trân quý nhất. Cái hay của Nguyễn Nhật Ánh là giữ được trọn vẹn những khoảnh khắc ngọt ngào nhất của đời người.

Đi qua hoa cúc TÓM tắt

Mua tại Tiki Mua tại Fahasa Mua tại Shopee

Xem thêm: Review Sách Xin Lỗi Tôi Cũng Lần Đầu Làm Người Lớn

Khi các nhân vật buộc phải lớn...

Cũng giống như thứ rượu ủ lâu năm, một nhấp môi thôi cũng đủ làm ta say; tình đầu vốn dĩ là thứ men như thế, say nhưng chẳng muốn tỉnh. Tỉnh rồi mà sao vẫn chẳng muốn rời. Trường lỡ sa chân vào mảnh lưới tình của Ngà, tiếc thay lại loay hoay mãi không thể gỡ nổi. Tình đầu vẽ nên những cung bậc cảm xúc mới trong nhân vật. Và vì vậy, tình yêu giống như một chất xúc tác đối với các nhân vật, kéo họ ra khỏi vùng an toàn, buộc họ phải trưởng thành. Trường buồn rầu từ giã những thú vui của tuổi thơ, dù biết trái tim đang thổn thức muốn quay lại cũng không thể dừng bước, bởi anh chàng đã lớn và sẵn sàng bước vào thế giới của tình yêu.

Tác phẩm dự báo trước những đổi thay trong tâm lý của những đứa trẻ, miêu tả sắc nét những đổi thay đó. Một lời cảnh báo được đặt ra, không ai là có thể vô tư hồn nhiên mãi. Tác giả bắt nhân vật phải suy nghĩ và lựa chọn, đồng thời chịu trách nhiệm cho chính hành động của mình. Bất cứ cái sẩy chân nào cũng đều phải trả giá. Một tác phẩm viết cho trẻ con, song lại đặt ra bài học dành cho người lớn. Yêu như thế nào để không phải hối tiếc, yêu như thế nào để không phí hoài cả một thanh xuân, đó vừa là bài học, vừa là tiếng thở dài tiếc nuối của tác giả dành cho các nhân vật.

Dẫu vẫn giữ nguyên phong cách kể chuyện như các tác phẩm trước, song Đi qua hoa cúc lại khắc họa một tình yêu đớn đau và đầy ngang trái, bởi tuổi thơ đâu phải lúc nào cũng bình yên. Ta nghe trong từng con chữ là tiếng khóc nấc nghẹn ngào trước số phận đã được định đoạt không thể lay chuyển.

Đi qua hoa cúc TÓM tắt

Mua tại Tiki Mua tại Fahasa Mua tại Shopee

Xem thêm: Review Sách Hạnh Phúc Là - Lisa Swerling và Ralph Lazar

Tiếng hát khẳng định sự thủy chung

Ngày hôm ấy, cứ ngỡ nhặt được một cánh phượng hồng, bắt được một tiếng ve sầu là có được cả một mùa hạ trong tay. Ai ngỡ rằng, mùa hạ cách mùa đông cũng chỉ là một khoảnh khắc, thoáng qua mà vụt tắt. Ngà đến với Trường và gieo vào lòng chàng trai mới lớn những vấn vương, thổn thức. Nhưng sau khi cho Trường những giấc mơ, Ngà lại đem trái tim mình cho một người khác, mặc Trường bơ vơ lạc lõng trong chính thế giới mộng mơ mà anh tự tạo ra. Cho đến cuối cùng tất cả những gì Ngà để lại chỉ là một lời xin lỗi, cho cả tình cảm lẫn sự hi sinh của Trường.

Ai trong chúng ta chẳng có một người để thương, để nhớ, để vấn vương suốt cả một đời? Không quá khi cho rằng, mối tình đến với Trường giống như một cơn bão, cuốn trôi toàn bộ bình yêu. Vì yêu mà có hận. Vì yêu nên không đành lòng chia ly, cứ muốn níu giữ mãi những thứ không thuộc về mình. Độc giả hẳn cũng phải cảm động trước tình cảm mà Trường dành cho Ngà. Cuốn sách đã dạy chúng ta rằng, yêu một người không nhất thiết phải ở cạnh bên, nó được định nghĩa bằng sự hi sinh, cả đời chỉ cần đứng ở phía sau để chở che bảo vệ, vậy là đủ cho một tình yêu chân thành.

Ta thương thay cho chính nhân vật, người đi kẻ ở, không ai là vẹn toàn. Ngà phải đi tha hương cầu thực, còn Trường đành bỏ lại vàng hoa cúc mà bước qua tình đầu của mình.

Tạm biệt mùa hạ, tạm biệt những cánh hoa cúc đang xốn xang trước cửa nhà, những bâng khuâng khó tả, khôn nguôi Trường đành để lại, bởi cuộc đời là những chuyến đi, không thể dừng lại mà chờ đợi mãi một người. Trường nhanh chóng đi tìm quên, tiếc thay càng quên lại càng nhớ. Tất cả đều in sâu trong tâm trí nhân vật, vẹn nguyên như chưa bao giờ xa rời, dẫu tình yêu đó đau thương nhiêu hơn là hạnh phúc.

Trường đã yêu Ngà trọn vẹn một kiếp người. Những xúc cảm của một thời lại thành vấn vương của cả một đời, biết làm sao, khi cái khắc sâu đôi khi là cái tàn nhẫn, cái tàn nhẫn đôi khi lại là cái ta yêu nhất!

“Đi qua hoa cúc” xứng đáng là một bức thư tình đẹp nhất. 

Mua tại Tiki Mua tại Fahasa Mua tại Shopee

Review chi tiết bởi Thảo Nguyên