Trend chúng ta là gì của nhau

Chúc mừng bạn đã thêm playlist Chúng Ta Là Gì Của Nhau thành công

Trên đời này đáng thương nhất không phải là tình yêu đơn phương, cũng không phải là tình yêu gặp muôn trùng sóng gió cách trở mà chính là khi rơi vào một mối quan hệ không rõ ràng!

rút gọn

xem thêm

Có những mối quan hệ trong xã hội khiến bạn phải khó xử lý bởi lẽ cuộc sống vốn dĩ không phải là một con đường bằng phẳng nó không như bạn nghĩ, yêu thương một ai đó không chỉ nói lời yêu là được mà nó là một quá trình tìm hiểu và đúc kết những gì bạn cảm thấy phù hợp lúc đó bạn mới đủ dũng khí để nói lời tỏ tình với ai đó? Một khi bạn không tìm ra được điểm tương đồng, hay còn cảm thấy thiếu tự tin, còn e ngại về một vấn đề không biết từ đâu tạo cho bạn một cảm giác không được an toàn lúc này hãy chín chắn và đừng thổ lộ bởi khi đó “chúng ta vẫn là một thứ gì đó” của nhau bởi lẽ mỗi người đều có một hạnh phúc thật đơn giản.

Chúng ta là gì của nhau?

Có những người chẳng là gì của nhau

Nhưng vẫn thấy đau khi người kia đi bên ai khác!

Có những người vẫn quan tâm dù biết chắc

Người ấy chẳng bận lòng…

Có những người vẫn tự nhủ có thực sự đáng không?

Khi cứ mãi ngóng trông vào những điều chẳng bao giờ thành sự thật.

Có những người mải chạy theo người kia, rồi vô tình quên mất

Tìm một nửa hạnh phúc cho riêng bản thân mình…

Có những người cứ ngốc nghếch lặng thinh

Khi được hỏi, đến bao giờ thì tình yêu mới tới.

Chỉ đơn giản là có những điều muốn nhưng không thể nói,

Có những người muốn, nhưng không thể níu tới hay cất bước lại gần…

Có những người khao khát được một lần

Được thuộc về nhau, trọn vẹn…

Có những người chưa bao giờ ước hẹn,

Có lẽ, chẳng bao giờ…

Cuộc sống vốn không công bằng – Hãy tập quen dần với điều đó.

Đừng có oán trách rằng bạn đã quá tốt với người đó mà người đó không hiểu bạn có thể họ rất hiểu nhưng có những điều trong lòng họ còn lớn hơn những điều bạn cần họ phải làm? Bạn đừng có ép buộc họ phải theo suy nghĩ của bạn bởi vì bản thân của họ không bao giờ là con người của bạn. Hãy như những gì mà hiện thực cuộc sống cho bạn bởi lẽ có như thế thì lúc đó giữa các mối quan hệ sẽ có câu trả lời.

Thế giới không bao giờ công bằng. Bạn biết điều này chứ? Bạn không bao giờ có thể thay đổi cả thế giới, thay đổi một ai đó khi bạn chưa hiểu bản thân mình muốn gì và chắc chắn một điều bạn cũng không thể biết được ai đó muốn gì trừ khi họ nói ra sự thật, tuy nhiên sự thật của một con người không ai dại gì mà nói ra dễ dàng như vậy.

Vì thế câu hỏi “chúng ta là gì của nhau” chỉ thật sự những người trong cuộc mới hiểu được, đừng buồn vì sự bất công luôn tồn tại trong xã hội hiện tại, vì thế hãy cố gắng thích nghi.

Tất cả những cương vị ấy – anh trai, em gái, bạn thân, nơi nương tựa, gia sư, học trò..., chúng mình đều là của nhau hết rồi,

Nhưng chúng mình lại không phải là người yêu của nhau.

Chúng mình chưa, và sẽ không bao giờ là người yêu của nhau.

Em còn nhớ y nguyên, đó là ngày mùng tám tháng một lạnh lẽo. Miền bắc lạnh tê tái, lạnh đến nỗi dù đã mặc đến ba chiếc áo len, da và môi em vẫn cứ tái đi vì lạnh, còn hai hàm răng đánh vào nhau cầm cập. Gió từng đợt thổi, Hà Nội chìm sâu vào giấc ngủ hồn nhiên. Lúc bấy giờ em đang học lớp mười hai, chỉ còn khoảng gần sáu tháng nữa em sẽ tham gia kì thi THPT Quốc gia, tiếp nỗi ước mơ Đại học của bố mẹ.

Ảnh minh họa: Phương Huyền

Ngày mùng tám tháng một, không chỉ là ngày cách kì thi quan trọng nhất cuộc đời em gần sáu tháng, mà còn là ngày em chọn để bày tỏ hết những tình cảm của em dành cho anh, chàng trai lúc nào cũng ở cạnh em để em dựa vào khi chênh vênh trước sóng gió.

Gió vẫn thổi, em nhắn tin hẹn anh đến quán cà phê nhỏ trên đường Hồng Hà – quán cà phê chỉ bán cà phê sữa và cà phê đen, đến menu còn chẳng có. Gọi là quán nhưng cũng chỉ là nơi những người yêu cà phê mở ra để hội họp, được khởi xướng bởi một bà cô đã quá độ xuân thì.

Cả em và anh đều thích ghé lại đó để học bài, vì ngày thường quán rất vắng, có khi cả buổi chiều chỉ có hai thực khách thích phiêu lãng ghé qua.

Là em và anh.

Em bảo anh, tan giờ làm nhớ qua, vì em vừa được giao cả đống bài toán khó ơi là khó, không gặp không về.

Nhắn xong, em order một cà phê sữa nóng, thả hồn qua cửa sổ, ngắm đoàn xe qua lại như mắc cửi đằng trước con đường gốm sứ. Ai cũng vội như có người đang chờ, chắc anh ở con đường nào đó trong lòng Hà Nội nhỏ bé này cũng vội vã như vậy.

Vì có em đang chờ.

Đúng sáu giờ tối, chiếc chuông cửa reo lên vui nhộn. Anh đẩy cửa bước vào, chiếc khăn xám trên cổ lệch sang một bên, có lẽ bởi anh đi quá nhanh chăng? Hoặc trời tối, gió thổi mạnh quá, thổi cả khăn anh đi...

Anh order cà phê đen thêm một thìa sữa như mọi khi, anh bảo, uống cà phê đen không sữa rất dễ bị loãng xương, mà cho đường thì cảm giác không còn cái vị chính cống của cà phê. Thế nên vừa để giữ vị, vừa bảo vệ sức khỏe, anh luôn dặn dò vị chủ quán hãy thêm đúng một thìa sữa vào cốc của anh, không hơn không kém.

Anh đặt lên bàn gói bỏng ngô vị caramel mà em thích từ thuở nhỏ, vội vàng với lấy balo của em, tự nhiên lôi ra chồng sách vở toán còn thoang thoảng mùi lớp học.

Anh loay hoay lấy bút, nhìn một loạt mấy bài thầy giáo cho chép đề về nhà làm, rồi hí hoáy nháp nháp, viết viết.

Em im lặng một lúc thật lâu, tưởng như nếu im lặng nữa thì trái đất sẽ ngừng quay mất.

Rồi em hỏi anh, rằng anh và em, có thể đừng làm anh em thân nữa, mà chuyển sang làm người yêu được không?

Rằng em thích anh từ rất rất lâu rồi, nhưng không có dám nói, vì sợ anh bảo em còn nhỏ tuổi, hãy lo học đi đã rồi tính đến chuyện yêu.

Rằng em thích anh rất nhiều, chúng ta có thể hẹn hò không?

Anh ngừng viết, tiếng sột soạt như đóng băng trên tờ giấy nháp phẳng phiu.

Anh nghĩ hồi lâu, rồi đáp lại,

Rằng em không cho anh những cảm giác mà anh cần.

Rằng ở gần em, anh cảm thấy thoải mái và vô cùng quý mến em, vì em rất tốt bụng, thú vị và có chút ngốc nghếch,

Rằng việc giải cho em những bài toán khó khiến anh cảm thấy bản thân anh vẫn còn có ích trên cuộc đời khi anh cảm thấy mình vô dụng.

Rồi chúng ta lại chìm vào im lặng, giải hết mấy bài toán cũng là lúc cốc cà phê đen một sữa của anh cạn.

Anh đứng dậy, nói có việc cần về trước, tiền cà phê của cả hai anh đã trả.

Rồi anh lấy áo khoác, bước ra khỏi tiệm cà phê của chúng mình. Tiếng chuông cửa vang lên réo rắt,

Báo hiệu vừa có một khách dời quán,

Cũng báo hiệu vừa có một người vừa bước ra khỏi cuộc đời em...

Chủ Đề