Trọng sinh cùng đối thủ một mất một còn học tập Review

Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Tham Gia Gameshow Tình YêuTác giả: Dữu HữuThể loại:Ngôn Tình, Hài Hước, SủngSố chương: 61Lập ý: Dũng cảm theo đuổi chân thiện mỹ, vĩnh viễn lưu giữ một trái tim nhiệt tình, yêu thương tự do.Editor và giới thiệu bởi Hari: Nhân vật chính: Nữ minh tinh đang hot siêu xinh đẹp nhưng không giỏi diễn xuất lại cực kì có thể gây chuyện Lâm Kiều x ảnh đế bề ngoài lạnh nhạt, thẳng đuột như cây thước Lục Chính Đông, chỉ làm nũng và bán manh với "Lâm-vẻ mặt ngơ ngác-Kiều"

ReviewBySau

Gia thế 2 anh chị khủng và đều là học bá nha, còn khủng như thế nào thì chỉ sơ lược vài câu, biết là ko thể cầu chi tiết với truyện 61 chương mà... Hoàn cảnh xô đẩy dẫn nu9 vào showbiz sau khi học cấp 3 mà ko tham gia lớp học diễn xuất nào, lúc trước anh chị có quay chung 1 bộ phim 20 tập, nu9 ghét na9 do anh chê cô đủ điều "heo cũng diễn tốt hơn cô" nên nu9 nghĩ hay là cô dùng đủ chiêu trò lượn lờ thả thính bán manh để anh chú ý rồi sau đó đá anh. ờ thì mà là cũng dính rồi đó cô hai ơi, nhưng mà xui là anh lại nghe thấy cô đang nói chuyện này với bạn, rồi toang... anh giận và lơ cô luôn, xui hơn là cô để ý anh nhiều hơn nữa.  Cốt truyện hiện tại là anh chị tham gia chung 1 cái gameshow [truyền hình thực tế] nhiều tập: học đường, phá án, chăm sóc động vật,... Qua các tập chơi thì kể lại nhiều chuyện của nu9, chị ấy ko phải loại người vô tâm vô phế mà là người đã trải qua cảnh nhà tan cửa nát nên cảm thấy mọi chuyện rắc rối trong showbiz chỉ là mây bay.Rất nhiều bạn đã nói truyện sượng phần đầu và kết thúc cụt ngủn. ừ thì khúc đầu hơi cấn thật, sượng sượng do chưa giải thích được tính cách của nhân vật nên khi đọc thấy bị dội ra ấy. Nhưng khúc giữa trở đi khi có thêm các đoạn kể về quá khứ và nội tâm nhân vật nên ổn áp lại. Kết thúc [theo tui cảm được] là không cụt mà gần như OE. Vì chỉ dừng lại ở câu ghẹo trai của nu9 "đáng lẽ anh phải ôm lấy em, sau đó hỏi em, chúng ta kết hôn nhé" kết thúc smile vậy đấy, mà tui mới đọc xong truyện 3 ngày trước thôi mà giờ nghĩ lại đã ko nhớ na9 cảm tình với nu9 từ thời điểm nào luôn rồi.hahaaa Tui nghĩ truyện không dành cho các chế thích logic và chi tiết, nhưng ai muốn tìm truyện thả thính, bán manh và ngắn đọc trong 1 ngày cuối tuần mát mẻ thì đề cử nè

[ĐÃ EDIT NAME]

========================

Hai mươi tám tuổi Thẩm Dũ bởi vì một hồi tai nạn xe cộ thành người thực vật.

Tất cả mọi người từ bỏ hắn, chỉ có đã từng hắn cho rằng thập phần chán ghét chính mình đối thủ một mất một còn Hoắc Duệ ngồi xe lăn, một lần lại một lần cho hắn giảng đã từng sự tình, như là điên rồi.

Thẩm Dũ mới biết được, Hoắc Duệ chân là vì chính mình mà đoạn, Hoắc Duệ làm hết thảy đều là vì chính mình.

Chính mình là Hoắc Duệ mối tình đầu, là hắn cầu mà không được, là hắn thật cẩn thận để ở trong lòng người.

Lại lần nữa tỉnh lại, Thẩm Dũ về tới mười bảy tuổi, mười bảy tuổi Hoắc Duệ lạnh mặt đẩy ra hắn nói: “Nhường một chút.”

Thẩm Dũ:......

Lá gan lớn?

Văn Lễ nhất trung có cái thần thoại tồn tại, khoa học tự nhiên nhất ban Hoắc Duệ, là sở hữu lão sư cái đinh trong mắt, trong lòng hảo.

Gia cảnh ưu việt, thứ đầu đại ca, trốn học đánh nhau, cố tình hàng năm bá chiếm niên cấp đệ nhất bảo tọa.

Đột nhiên có một ngày, khoa học tự nhiên nhất ban tới cái học sinh chuyển trường.

Nghe nói chuyển tới ngày đầu tiên, liền đem “Thần thoại” Hoắc Duệ đổ ở WC.

Thẩm Dũ nhấp môi, khóe mắt đỏ lên nhìn chằm chằm hắn: “Ta phải làm ngươi ngồi cùng bàn.”

Liền trước mắt đánh người cho rằng Hoắc Duệ muốn đem người tấu một đốn thời điểm, tính tình rất kém cỏi Hoắc Duệ hừ lạnh một tiếng, cũng chưa nói cự tuyệt, chưa nói đáp ứng.

Cùng ngày, Hoắc Duệ liền nhiều cái ngồi cùng bàn.

Cái này ngồi cùng bàn quản thiên quản địa, đều mau bò đến “Thần thoại” trên đầu làm oa.

Hoắc Duệ các tiểu đệ nhìn không được, rốt cuộc nhịn không được đề nghị đem người tấu một đốn.

Đang ở viết ôn tập bút ký Hoắc Duệ ngón tay giật giật, nâng lên mí mắt: “Như thế nào? Ta thê quản nghiêm, các ngươi có ý kiến?”

Các tiểu đệ:.........????

Vườn trường ngọt văn / hằng ngày lưu / song hướng chữa khỏi

Hoắc Duệ công x Thẩm Dũ thụ

【 trọng sinh cũng không có bàn tay vàng, vẫn là người thường, chỉ là nhiều sinh hoạt lịch duyệt mà thôi 】

Tag: Trọng sinh Ngọt văn Vườn trường

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Thẩm Dũ ┃ vai phụ: Hoắc Duệ ┃ cái khác:

Một câu tóm tắt: Kết quả yêu cầu học tập chỉ có ta.

Lập ý: Hảo hảo học tập mỗi ngày hướng về phía trước, nắm giữ chính mình vận mệnh, dựa vào chính mình nỗ lực thay đổi tương lai.

========================

VIP cường đẩy huy hiệu

Bởi vì một hồi ngoài ý muốn tai nạn xe cộ, hai mươi tám tuổi Thẩm Dũ thành người thực vật, nằm ở trên giường bệnh thời điểm đã biết từ trước đến nay cùng chính mình không rất hợp phó Hoắc Duệ kỳ thật vẫn luôn yêu thầm chính mình. Lại lần nữa tỉnh lại, Thẩm Dũ về tới quá khứ, lựa chọn trước tiên đi tìm Hoắc Duệ, muốn đền bù đời trước khuyết điểm, ở hai người ở chung bên trong, cảm tình chậm rãi thăng ôn, không chỉ có thu hoạch tình yêu, cũng thu hoạch hữu nghị, hai người cùng nhau nỗ lực học tập thi đậu lý tưởng trường học, Thẩm Dũ cũng dần dần nhớ tới một ít bị hắn quên mất quá khứ, trọng sinh chân tướng cũng chậm rãi vạch trần......

Bổn văn dùng từ tinh tế, vai chính chi gian hỗ động chân thật có ái, hai cái vai chính tính cách đặc điểm thập phần tiên minh, vai chính trưởng thành cũng làm người xem ở trong mắt, chuyện xưa ấm áp chữa khỏi, đời trước ngược cùng đời này ngọt đan chéo ở bên nhau, làm người không khỏi hãm sâu trong đó. Người thiếu niên cảm tình luôn là thuần túy, cùng đồng học chi gian hỗ động cũng làm người không khỏi nhớ tới chính mình thời cấp 3. Là một thiên khó được vườn trường tác phẩm xuất sắc, đáng giá một duyệt.

Edit: Achlys
Tổng chương: 82 chương + 17 phiên ngoại
Thể loại: Đơn trọng sinh/vườn trường ngọt văn/thường ngày/song hướng chữa khỏi
CP: Hoắc Duệ công x Thẩm Dũ thụ[Sống lại không có bàn tay vàng, vẫn là người bình thường]

Tag: Trọng sinh, ngọt ngào, sân trường


Nhân vật chính: Thẩm Dũ; vai phụ: Hoắc Duệ;

Tóm tắt một câu: Rõ ràng nói trở thành đôi bạn cùng tiến, kết quả chỉ có mình tôi cần phải học tập

Ý chính: Cố gắng học tập, nỗ lực vươn lên, nắm giữ vận mệnh, thay đổi tương lai.

Văn án

Thanh niên Thẩm Dũ, độ tuổi chính trực niên hoa, thế nhưng vì một tai nạn giao thông, từ đây, cậu trở thành một bệnh nhân, nằm trên giường, mất đi ý thức.Mọi người nhìn thanh niên trở thành người thực vật, sôi nổi than thở, rồi sau đó, không còn ai trở lại nữa...Mọi người dường như đều lãng quên cậu, bỏ rơi cậu, nhưng vẫn có một người, vẫn luôn đến nơi này.Thẩm Dũ nếu hiện giờ tỉnh lại, chắc hẳn cũng không thể nào tin được đối thủ một mất một còn Hoắc Duệ vẫn không hề quên cậu,vẫn luôn ngồi xe lăn đến đây, điên cuồng kể từng chuyện từng chuyện bên giường cậu.Lúc này Thẩm Dũ mới biết, chân của Hoắc Duệ bị mất là vì mình, tất cả những gì Hoắc Duệ làm cũng đều vì mình.Mình là mối tình đầu của Hoắc Duệ, là người hắn cầu mà không được, là người hắn cẩn thận giữ gìn ở trong lòng.Tỉnh lại lần nữa, Thẩm Dũ trở lại tuổi mười bảy, Hoắc Duệ mười bảy tuổi lạnh lùng đẩy cậu nói: "Tránh ra."Thẩm Dũ:...To gan nhỉ?Trường Văn Lễ 1 tồn tại một "Thần thoại", là Hoắc Duệ lớp 1 khối tự nhiên, là cái đinh trong mắt các giáo viên.Gia cảnh ưu việt, đại ca, trốn học đánh nhau, hằng năm hết lần này đến lần khác chiếm ngôi vị số một toàn trường.Bỗng nhiên, một ngày nọ, có một học sinh chuyển đến lớp tự nhiên 1.Nghe đâu học sinh mới ngày đầu tiên chuyển đến đã chặn "Thần thoại" Hoắc Duệ ở WC.Thẩm Dũ cong môi, khoé mắt đỏ lên nhìn hắn: "Tôi muốn làm bạn cùng bàn với cậu."Vào thời điểm người ở đó cho rằng Hoắc Duệ sẽ đánh cho học sinh mới một trận thừa sống thiếu chết, Hoắc Duệ tâm tình rất kém hừ lạnh một cái, không từ chối những cũng không đồng ý.Ngày hôm đó, Hoắc Duệ thêm một bạn cùng bàn.Bạn ngồi cùng bàn kia quản trời quản đất, cũng sắp leo lên đầu "Thần thoại" làm tổ.Lũ anh em của Hoắc Duệ không nhìn nổi, cuối cùng không nhịn được đề nghị đập cho người kia một trận.Hoắc Duệ đang chép bài ôn tập ngón tay giật giật, nâng mí mắt lên: "Sao? Vợ tao quản nghiêm, chúng mày có ý kiến gì?"Lũ anh em:...???Đơn trọng sinh/vườn trường ngọt văn/thường ngày/song hướng chữa khỏiHoắc Duệ công x Thẩm Dũ thụ[Sống lại không có bàn tay vàng, vẫn là người bình thường]Tag: Trọng sinh, ngọt ngào, sân trường

Nhân vật chính: Thẩm Dũ; vai phụ: Hoắc Duệ; khác;


Hoắc Duệ là người không thường hay nhớ đến một số chuyện.

IQ của hắn cao, trí nhớ tốt nhưng hắn lại không thể nhớ được khuôn mặt của những người đã gặp qua một lần.

Tuy nhiên, không hiểu sao hắn lại có thể luôn nhớ đến chàng trai đêm hôm đó, rõ ràng là hắn không thể nhìn rõ mặt người ta.

Khiến cho hắn phải đi tìm bài hát “Mười năm” để nghe, đây không phải thể loại nhạc mà hắn thích nghe, quả nhiên giống như hắn nghĩ, nghe không lọt tai.

“Đại ca, mai sinh nhật anh đó, anh có về nhà không?” Lục Sơ Hành ôm điện thoại.

Chú Hoắc vừa mới gửi tin nhắn cho cậu ta, nói bóng nói gió bảo gọi đại ca về nhà ăn sinh nhật.

Những năm gần đây, năm nào chú Hoắc cũng sẽ hỏi, mặc dù câu trả lời luôn giống nhau nhưng dù sao cũng phải thử một chút xem sao.

Hoắc Duệ đè đề thi xuống dưới sách, tựa lưng vào ghế ngồi: “Không về.”

Hắn không nhớ là đã bao lâu rồi mình không đón sinh nhật với Hoắc Chí Kiều. Sinh nhật hàng năm sẽ khiến hắn nhớ tới mẹ hắn – Khuất Nguyệt khi còn sống, Hoắc Chí Kiều bộn bề công việc, Hoắc Duệ vẫn nhớ rõ.

Cho nên lúc còn nhỏ hắn sẽ không vô cớ đòi cha ở bên hai mẹ con bọn họ.

Mãi đến khi Khuất Nguyệt bệnh nặng, Hoắc Duệ vẫn luôn mong đợi Hoắc Chí Kiều có thể bầu bạn với Khuất Nguyệt nhiều hơn nữa, hắn thường nghe người lớn nói, bầu bạn là lời tỏ tình dài nhất.

Hắn không hiểu tình yêu là gì, hắn chỉ muốn cha ở bên cạnh mẹ thôi.

Mùi thuốc trong phòng bệnh rất nồng, hắn không thích.

Sau này Khuất Nguyệt về nhà, trong nhà toàn là mùi thuốc, nồng đến mức không thể tản đi được.

Có một lần, Khuất Nguyệt hỏi hắn: “Duệ Duệ, có phải con thấy mùi thuốc rất khó ngửi không?”
Hắn xụ mặt, nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Cũng không lâu sau, Khuất Nguyệt qua đời.

Cuối cùng Hoắc Chí Kiều cũng hết bận chịu trở về rồi, nhưng ông đã bỏ lỡ khoảng thời gian quan trọng nhất.

Hoắc Duệ cảm thấy bản thân hắn phải trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn.

Vì người mà bạn hi vọng có năng lực bảo vệ mình nhất cũng sẽ bỏ rơi bạn vào thời điểm bạn cần người đó nhất.

Chỉ có chính mình mới có thể tự bản vệ bản thân, chỉ có mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.

Điều khổ sở nhất là lúc Hoắc Chí Kiều nói cho hắn ông muốn tái hôn.

Thật ra hắn không hận Hoắc Chí Kiều, mặc dù Hoắc Chí Kiều bận rộn nhưng vẫn thường gọi điện về hỏi thăm Khuất Nguyệt hôm nay thế nào.

Nhưng hắn không ứng phó kịp với việc Hoắc Chí Kiều tái hôn.

Thiếu niên luôn dễ nảy sinh tâm lý phản nghịch.

Từ đầu đến cuối, Hoắc Duệ không thể chấp nhận được việc tái hôn của Hoắc Chí Kiều, lại còn kết hôn với người phụ nữ kém ông nhiều tuổi như vậy.

Mặc dù Thư Huệ rất dịu dàng.

Mặc dù Thư Huệ đối xử với hắn như con trai ruột.

Hoắc Duệ vẫn không thể chấp nhận được.

Lục Sơ Hành nghĩ ngợi: “Vậy cũng được, mai chúng ta đi đâu chơi bây giờ? Sao sinh nhật của em lại không vào cuối tuần vậy?”

Lục Sơ Hành vừa nói sang chuyện khác, vừa trả lời tin nhắn của Hoắc Chí Kiều.

Hoắc Duệ rủ mắt, che giấu cảm xúc trong đôi mắt, giọng lạnh nhạt: “Về kí túc xá ngủ.”

Không đi đâu hết.

Sinh nhật cũng không phải chuyện gì quan trọng.

Cũng chỉ chứng mình hắn đã trưởng thành mà thôi.

Lục Sơ Hành còn muốn lắm mồm mấy câu thì bị Thích Vinh huých tay.

Thích Vinh cúi đầu xuống, gửi tin nhắn cho cậu ta: Mày không thấy tâm tình đại ca không tốt sao?

Một mình chú Hoắc nói đã đành, chúng ta cũng không thể ép buộc đại ca.

Lục Sơ Hành không nói nữa, nhìn đại ca lấy ra một đề thi mới, mím môi gửi tin nhắn cho Thích Vinh: Được rồi, chậc, bao giờ đại ca mới có thể vượt qua được bóng ma tâm lý này chứ?

Thích Vinh liếc Lục Sơ Hành một cái, không nói gì đập một cái lên lưng cậu ta.

Sinh nhật mười tám tuổi đáng lẽ ra phải trôi qua bình thản.

Đến giờ Hoắc Duệ chưa từng nghĩ đến chuyện, ngay sau sinh nhật mười tám tuổi của hắn lại long trời lở đất như vậy.

Lúc nhận được điện thoại của bệnh viện, Hoắc Duệ vẫn còn đang ngủ chưa tỉnh.

“Bệnh viện… Hoắc Chí Kiều… Thư Huệ… Tai nạn giao thông…”

Những câu chữ lộn xộn này chui vào trong đầu hắn.

Thương thế của Hoắc Chí Kiều không nghiêm trọng lắm, lúc Hoắc Duệ chạy tới, Hoắc Chí Kiều đã tỉnh lại.

Thư Huệ vẫn chưa tỉnh, Hoắc Chí Kiều ngồi ngoài phòng giải phẫu, cánh tay còn đang bó bột, nghe được tiếng bước chân của con trai thì ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hoắc Duệ đứng yên trước mặt ông: “Dì…”

Hắn chạy vội, gọi xe từ trường đến, quần áo cũng không chỉnh tề, chân chỉ đi dép lê.

Hoắc Chí Kiều ngẩng đầu hỏi hắn: “Con tới đây làm gì?”

Ngày trước mỗi lần nói chuyện, hai cha con đều nổi giận đùng đùng.

Tính tình Hoắc Duệ giống Hoắc Chí Kiều, có chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, hai người cùng khó tính nên thường không thể nói chuyện được tử tế với nhau.

Có lẽ cảm thấy giọng điệu mình hơi quá, Hoắc Chí Kiều nghiêm mặt nói thêm một câu: “Về đi học đi.”

Hoắc Duệ liếc nhìn phòng giải phẫu, không lên tiếng, ngồi xuống cạnh Hoắc Chí Kiều.

Vì không muốn ảnh hưởng tới cổ phiếu nhà họ Hoắc, chuyện này bị giấu đi, đến cả ít người họ hàng thân thích với nhà họ Hoắc cũng không biết.

Thời gian phẫu thuật của Thư Huệ rất lâu.

Cũng may là bà vẫn còn sống, vẫn còn thở.

Hoắc Duệ lại cãi nhau với Hoắc Chí Kiều một trận.

Hắn không muốn trở về trường, Hoắc Chí Kiều chưa bao giờ ép được hắn.

Hắn cùng ăn cùng ở với Hoắc Chí Kiều ở bệnh viện.

Còn làm một số chuyện mà mấy năm qua chưa từng làm.

Đến ngày thứ năm sau vụ tan nạn, Thư Huệ tỉnh lại.

Vết thương của bà rất nặng, xương sống gãy lìa, đầu bị thương, tiểu não bị tổn thương thoái hoá chỉ số thông minh, có thể tỉnh lại đã là may mắn lắm rồi.

Nửa đời còn lại chỉ có thể sống trên giường bệnh.

Không một giây phút nào rời khỏi Hoắc Chí Kiều được.

Trương Kiến Thanh gọi điện cho Hoắc Chí Kiều.

Trốn học không lí do một tuần, quả thật đã vượt kỉ lục trước kia.

Trước đây dù sao thì cũng đi học một hai ngày, hoặc là ngủ trong giờ, hoặc là chơi game ở quán net ngoài trường.

Bọn Lục Sơ Hành không liên lạc được với Hoắc Duệ nên cũng không biết chuyện này.

Tuy rằng người nhà bọn họ biết nhưng sẽ không nói ra ngoài, càng sẽ không nói cho đám trẻ trong nhà.

Vẫn là Hoắc Chí Kiều nói cho bọn Lục Sơ Hành.

Trong phòng bệnh không thể hút thuốc, Hoắc Duệ trốn ở hành lang.

Ở hành lang không có người, dưới chân hắn là một đống tàn thuốc.

Lục Sơ Hành và Thích Vinh rón rén xô đẩy nhau.

Vẫn là Trần Niên Nhất không nhìn nổi nữa, đi tới giật lấy điếu thuốc của Hoắc Duệ: “Đại ca, đừng hút nữa.”

Hoắc Duệ ngửa đầu nhìn qua ba người, không biết đã bao lâu hắn không được ngủ, trong mắt toàn là tia máu.

Lục Sơ Hành là một người không nhẫn nại, túm cổ áo hắn xách lên ngay tại chỗ: “Không phải chứ đại ca, anh thật sự là đại ca của bọn em sao?”
Hoắc Duệ cười giễu: “Không phải.”

Thành công chặn lời của Lục Sơ Hành lại.

Lục Sơ Hành vẫn lôi cổ áo hắn chưa buông ra, cũng không biết nên nói gì.

Mấy chuyện như thế này, ai mà đoán trước được chứ.

Không ai có thể đoán được đêm hôm đó lại có đua xe trên con phố đó, cũng không ai có thể đoán được Thư Huệ lại bị thương nặng như thế.

Thích Vinh đè vai Lục Sơ Hành lại, mở miệng mấp máy nhưng cũng không nói gì được.

Hoắc Duệ lại ngồi xuống, cúi đầu, lại châm điếu thuốc, giọng khàn khàn: “Đừng ở đây nữa, mùi thuốc lá nồng lắm.”

Lục Sơ Hành cực kì tức giận, Hoắc Chí Kiều bảo bọn họ đến khuyên Hoắc Duệ.

Nhưng trạng thái này của Hoắc Duệ rõ ràng là không nghe lọt tai.

Trong hành lang chật hẹp, bốn chàng trai mang vẻ mặt khác nhau.

Lát sau, Hoắc Duệ mới buông tiếng thở dài, hỏi rất nhẹ: “Nếu đêm đó tao trở về, có phải sẽ không xảy ra những chuyện như vậy không?”

Nếu như không phải vì hắn giận dỗi, nếu không phải vì hắn nhiều năm trời vẫn không hiểu chuyện như vậy.

Hoắc Duệ đã thay đổi thành con người khác.

Hắn bắt đầu nhúng tay vào chuyện của công ty.

Vì là người của nhà họ Hoắc, Hoắc Chí Kiều chỉ tuyên bố với bên ngoài là cho con trai mình rèn luyện, thế nhưng không có mấy người tin.

Dù sao thì Hoắc Duệ cũng chưa tốt nghiệp cấp 3, một thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch mới thành niên có thể làm được cái gì chứ? Hơn nữa xí nghiệp của nhà họ Hoắc lớn như vậy.

Nếu Hoắc Duệ thật sự muốn làm, chỉ có thể bắt đầu luyện tập ở chi nhánh công ty.

Hoắc Chí Kiều cũng không muốn nhìn con trai vì ân hận mà chịu áp lực quá lớn, để Hoắc Duệ tham gia vào công ty đã là sự nhượng bộ của ông rồi, ông biết nếu mình không nhượng bộ, sự áy náy trong lòng Hoắc Duệ sẽ càng ngày càng lớn.

Hoắc Chí Kiều không kì vọng Hoắc Duệ có thể làm được gì, có học hay không đối với ông mà nói cũng không quan trọng lắm.

Cho nên ông đồng ý cho Hoắc Duệ thôi học, cũng đồng ý cho hắn tham gia vào chi nhánh công ty.

Ngày đầu tiên Hoắc Duệ đến chi nhánh công ty làm, hắn mặt âu phục, nói năng thận trọng, mặc dù mặt mũi có phần non nớt nhưng cũng chín chắn hơn các bạn cùng trang lức nhiều, nhất là đường nét mặt mũi sắc sảo như một khuôn với Hoắc Chí Kiều hồi trẻ.

Buổi trưa, hắn không chọn ăn ở phòng ăn công ty.

Đi học không giống với đi làm.

Về bản chất thì hắn vẫn là một thiếu niên mười tám tuổi, lúc đến nhà ăn bên ngoài, lòng bàn tay hắn đã đổ đầy mồ hôi.

Hoắc Duệ gọi đồ ăn, cười tự giễu, cúi đầu lướt tin nhắn của bọn Lục Sơ Hành.

[Lc Sơ Hành: [Bài kiểm tra toán] [Bài kiểm tra tiếng Anh] [Bài kiểm tra văn]]

[Lc Sơ Hành: #Khóc lớn # Khóc lớn #Khóc lớn, đại ca, bọn em không biết làm]

[Hoc Du không nói li nào: .]

[Trn Niên Nht: Đại ca đang ở đâu vậy? Hay là bọn em ra ngoài đi ăn trưa với anh?]

[Hoc Du không nói li nào: Ăn rồi]

[Trn Niên Nht: Ok, vậy tối anh có rảnh không?]

[Lc Sơ Hành: Có có có]

[Hoc Du không nói li nào: Không]

Hắn rất bận.

Tài liệu của công ty quá nhiều, hắn muốn nhanh chóng trưởng thành, phải hi sinh thời gian ngủ, hi sinh thời gian chơi game.

Đồ ăn lên rất nhanh, cũng không ngon lắm.

Ở trung tâm thương mại, người tới ăn cơm đều là những người đi làm.

Trên mặt bọn họ đều mang theo sự mệt mỏi, túm năm tụm ba, treo lên miệng nụ cười giả tạo.

Tiếng khay rơi xuống đất phá vỡ sự yên tĩnh bên ngoài.

Sau đó hình như là tiếng mắng chửi.

“Mày bị điên à? Đồ nóng như thế mà lại va vào người tao?”

“Đm! Cũng ra người ra ngợm mà sao tâm tư độc ác như vậy? Ông chủ của chúng mày đâu! Gọi ông chủ ra đây!”

“Tiền chữa bỏng của tao thế nào đây? Cái đm, tao ăn ở quán chúng mày một bữa thôi mà phải chịu khổ như vậy?”

Hoắc Duệ nhăn mày, ngước đầu lên nhìn.

Người đang mắng là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, chỉ là hiện tại bộ âu phục toàn là nước canh.

Bóng lưng gầy nhom của nhân viên phục vụ đang cúi đầu, nghe mắng không nói tiếng nào.

Phần da gáy của nhân viên phục vụ kia trắng đến chói mắt.

Hoắc Duệ thu hồi tầm mắt, cười giễu.

Luôn có những người thích gây khó dễ với những người kém hơn mình, nhưng hắn không phải đấng cứu thế.

Thẩm Dũ hơi bối rối.

Trong phòng ăn có camera, cậu chỉ vừa đi qua chỗ này thôi, hơn nữa còn cách người này một đoạn. Còn người này không nhìn xem bên cạnh có người không đã đứng lên duỗi rộng cánh tay, cậu không thể tránh được.

Nhưng cậu thật sự cần công việc này, cậu không dám phản kháng.

Xã hội tàn khốc như vậy đấy.

Không bao lâu, quản lý vội vã chạy tới, cúi người xin lỗi người đàn ông trung niên.

Cuối cùng thì đồng ý miễn phí bữa cơm này, bồi thường tiền quần áo và thuốc thang cho ông ta.

Dĩ nhiên là số tiền này sẽ trừ vào lương của Thẩm Dũ.

Thẩm Dũ há miệng, cuối cùng lại ngậm vào.

Người xung quanh đều đang nhìn, dù đã có người chứng kiến toàn bộ sự việc nhưng vẫn giữ im lặng.

Không ai chịu ra mặt.

Bữa cơm này ăn không thoải mái, ăn cơm xong, Hoắc Duệ đi quanh một vòng, cửa sau của tiệm ăn gần công ty, hắn chuẩn bị đi từ cửa sau vòng ra công ty.

“Không phải tôi làm.” Thẩm Dũ quật cường, rũ mắt nhìn chằm chằm vào quản lý.

Trước mặt nhiều người như thế, Thẩm Dũ có thể giữ im lặng, nhưng muốn trừ tiền lương của cậu á, còn lâu.

“Sao? Nãy không nói gì, giờ lại mạnh miệng với tao?” Quản lý cười giễu một tiếng: “Mày không muốn trừ cũng phải trừ, mày còn mong ông chủ trả tiền cho mày nữa à?”

Quản lý nhìn chàng trai non nớt, càng thấy buồn cười hơn.

Nếu không phải thằng nhóc này ngoại hình đẹp đẽ, ông chủ cũng sẽ không tuyển vào, không ngờ lại là một đứa không linh hoạt.

Cũng coi như bản thân cậu ta xui xẻo, đụng phải loại người như thế.

Mấy chuyện này lâu lâu sẽ xảy ra một vụ, bọn họ cũng quen rồi, xã hội này tàn khốc như vậy đấy, người bị hại cũng phải nuốt cục tức xuống.

Ai chịu làm người tốt giúp bạn chứ?

Thẩm Dũ siết chặt tay thành nắm đấm, mắt bắt đầu đỏ lên nhưng cậu không khóc.

Hoắc Duệ dừng bước, cảm thấy vận khí hôm nay của mình không tốt lắm.

Hắn nhìn về phía có tiếng nói vừa rồi.

Chàng trai hơi gầy, đứng ở đó siết chặt nắm đấm, sắc mặt phình ra đỏ bừng, cắn răng như đang chịu đựng cái gì đó.

Chỉ là bóng người này trùng khít với hình bóng trước kia.

Hắn nhận ra đường nét này, dù có đứng xa hơn nữa, hắn cũng có thể nhận ra.

Đến cả Hoắc Duệ cũng không biết vì sao mình có thể nhận ra người này.

Tác gi có li mun nói: Vì có nội dung trùng với chính văn, cho nên tặng 1900 chữ nói về góc nhìn của Thẩm Dũ.

Thời gian buổi liên hoan trôi qua rất nhanh.

“Đứa nào làm bài tập chưa cho tao xem với?”

“Đm, lại còn có bài tập về nhà hả?”
“Chơi đến ngu rồi hả?”

Một đám người đi thành đôi chuyển bàn ghế về lớp học, người trên sân thể dục dần tản đi, náo nhiệt cũng dần dần đi xa.

Giáo viên và các học sinh phụ trách sắp xếp tàn cuộc quét dọn sân thể dục sạch sẽ, sau khi kiểm tra cửa sổ phòng dụng cụ xong mới tắt đèn trên sân thể dục đi.

Thẩm Dũ cầm điện thoại, mượn ánh sáng của điện thoại soi đường.

Nếu bây giờ về nhà thì cũng là trở về một căn nhà trống không. Nếu không trở về, đi lang thang bên ngoài cũng không có gì hay ho cả.

Cậu không có bạn thân, lúc mới hát xong có mấy cô gái còn chạy tới khen cậu hát hay, cậu có hơi luống cuống, không biết nên trả lời thế nào.

Mấy nữ sinh kia thấy cậu không muốn đáp lại, cũng chỉ vui đùa mấy câu rồi đi.

Màn hình điện thoại vẫn không sáng lên thông báo có tin nhắn.

Thẩm Dũ tự an ủi, không sao đâu, mẹ chỉ bận quá thôi.

Cuộc sống đi học lúc nào cũng khô khan, nhàm chán, thời gian trôi qua cũng rất chậm.

Nhận được tin nhắn trả lời của Văn Thiến thì cũng là một tuần sau, nhưng lại không liên quan gì tới việc cậu lên sân khấu biểu diễn.

[M yêu thương: Cuối tuần này sinh nhật em trai mày, tới tham gia tiệc sinh nhật]

[M yêu thương: Địa chỉ]

Còn đang trên lớp, Thẩm Dũ ngủ không sâu, điện thoại quanh năm để chế độ rung, lúc ngủ còn theo thói quen cầm điện thoại trong tay, đến mức tin nhắn vừa được gửi tới, Thẩm Dũ đã phát hiện ra.

Thẩm Dũ hơi nhướng mày, mặt bị đè nên hằn hai dấu đỏ, da cậu trắng, dấu đỏ lại càng rõ hơn, cậu không thoải mái lắm xoa xoa mặt.

Thật ra cậu cũng không ôm hi vọng gì, thế nhưng lúc mở tin nhắn ra, hiếm khi nào Thẩm Dũ mỉm cười.

Lúc cậu cười lên hoàn toàn khác với lúc bình thường, mặt mũi dường như hào hứng hẳn lên.

Nam sinh ngồi hàng trước không tập trung đúng lúc quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Dũ, khẽ chửi “Cái đm nó” rất nhỏ.

Mặc dù giọng điệu của Văn Thiến là kiểu ra lệnh nhưng Thẩm Dũ vẫn vui vẻ.

Đã rất lâu rồi cậu không gặp Văn Thiến, thật ra cậu biết nhà mới của Văn Thiến.

Nơi đó rất đẹp, cũng rất lớn, cậu cũng từng nhìn trộm thấy Văn Thiến nhưng không dám lại gần.

[Vâng ạ, con biết rồi]

Thẩm Dũ gửi tin nhắn xong, bắt đầu nghĩ ngợi.

Đứa bé kia sẽ thích quà gì nhỉ?
Cậu nghĩ ngợi một lúc, hồi còn nhỏ cha hay mua sách tô màu, mua ô tô đồ chơi cho cậu, nhưng mà những thứ đồ chơi kia rất đắt tiền, cho nên Văn Thiến vẫn luôn trách cha là lãng phí tiền của.

Thật ra Thẩm Dũ hiểu cách nghĩ của Văn Thiến, gia đình mình cũng không giàu có lắm, đồ chơi nhiều như vậy không chơi hết được. Mặc dù cậu rất thích nhưng để tiết kiệm tiền cho gia đình, vậy không có cũng được mà.

Sau đó, cha qua đời, cậu cũng không bao giờ được nhìn thấy đồ chơi mới lần nào nữa.

Tối thứ sáu, Thẩm Dũ về nhà cũ.

Mặc dù Văn Thiến cực kì không thích chỗ này, Thẩm Dũ cũng sợ Văn Thiến sẽ nhớ đến chuyện thương tâm. Cậu cảm thấy cha qua đời là một sự đả kích rất lớn với Văn Thiến, nếu không thì sao lại không muốn nhắc tới chốn cũ chứ?

Trước đây lúc cha còn sống, cha luôn là người mừng tuổi cho Thẩm Dũ.

Khi đó không dám tiêu, cậu đã giấu tiền ở các xó xỉnh trong nhà, mặc dù không có bao nhiêu nhưng mua cho em trai một món đồ chơi chắc cũng đủ.

Văn Thiến gửi tiền cho cậu, cậu cũng không tiêu, cậu muốn tiết kiệm tiền cho mẹ, chờ đến khi tốt nghiệp trung học, cậu có thể ra ngoài kiếm tiền rồi.

Mẹ cũng không phải bận rộn như bây giờ nữa, sẽ có thêm thời gian ở cạnh cậu.

Thẩm Dũ lục lọi đồ nhưng lại tìm được một tờ giấy khám bệnh của bệnh viện.

Ban đầu cậu nghĩ là giấy khám bệnh gì đó, số liệu trên giấy cậu không hiểu lắm, sự tò mò thúc đẩy cậu lên mạng tra cứu thử xem sao.

Nếu như có thể lựa chọn lại, cậu sẽ chọn không tra.

Là giấy khám thai của Văn Thiến.

Lúc nào?
Là khoảng thời gian bệnh của cha cậu đến giai đoạn cuối.

Thẩm Dũ chỉ cảm thấy người lạnh như băng.

Cậu nhớ lại rất nhiều chuyện, trong quá khứ, ở hiện tại.

Cậu không còn là đứa trẻ không hiểu chuyện, cậu biết điều này có nghĩa là gì.

Ngoại tình.

Em trai ra đời lúc nào?
Thẩm Dũ không biết.

Cậu chỉ biết lúc biết mình có em, cậu đã rất vui vẻ.

Bởi vì đó là em trai có quan hệ máu mủ với cậu, là con ruột của Văn Thiến, là người nhà của mình.

Nhưng… giờ đây, hình như có một cái gì đó đập tan giấc mộng đẹp của cậu.

Đập vỡ tan tành.

Cậu không nghĩ ra được lí do gì để bào chữa cho Văn Thiến, cậu chỉ muốn hỏi cho ra nhẽ, đây là thật sao?

Nói cho cậu, đây có phải là thật không?
Cho nên ngày hôm sau, cậu đến nhà mới của Văn Thiến với tờ giấy khám thai.

Vì đây là tiệc sinh nhật của em trai nên nơi đó được trang hoàng rất đẹp, trước kia Thẩm Dũ chưa từng được đến.

Văn Thiến ăn mặc rất đẹp.

Cuộc sống của bà nhàn nhã, sung sướng.

Thẩm Dũ hỏi bà: “Em trai mấy tuổi rồi? Mấy tuổi rồi? Sinh năm nào?”

Sợ bị người khác chê cười, Văn Thiến còn sai người khác kéo Thẩm Dũ vào.

Nhưng Thẩm Dũ không vui.

Cậu muốn nói ở bên ngoài.

Cậu ném tờ giấy khám bệnh đến bên cạnh Văn Thiến.

Sắc mặt của Văn Thiến và chồng bà ta ngay lập tức thay đổi.

Ngoại tình, dù có nói thế nào đi nữa cũng là tai tiếng.

Huống hồ chồng của Văn Thiến còn là nhân vật có mặt mũi, tuyệt đối không thể để loại chuyện như thế này truyền ra ngoài.

Ngay lập tức Văn Thiến nói với vệ sĩ của biệt thự: “Thằng này bị điên, kéo nó đi.”

Mặc kệ Thẩm Dũ có nói sao đi nữa, Văn Thiến cũng vẫn quay đầu, để lại cho Thẩm Dũ một bóng lưng.

Cuộc sống của bà không thể bị huỷ hoại được.

Bà vẫn còn con trai nhỏ.

Bà vẫn còn phải sống cuộc sống sung sướng.

Thẩm Dũ đứng ở bên ngoài biệt thự rất lâu, từ sáng đến tối.

Bên trong rất náo nhiệt, bọn họ đang chúc mừng sinh nhật con trai nhỏ của Văn Thiến, cậu không đi vào.

Thẩm Dũ hồn bay phách lạc đi lang thang bên ngoài.

Cậu luôn cảm thấy bản thân trong quá khứ giống như một thằng ngu.

Văn Thiến thương mình không?

Lúc đầu Thẩm Dũ còn nghi ngờ, cho đến khi cậu trở về căn nhà Văn Thiến thuê cho cậu, chủ nhà nói nhà cho người khác thuê rồi, đồ đạc của cậu đã được gói kĩ càng.

Cậu không có nơi nào để đi nữa, chỉ có thể về nhà cũ, nhà cũ cũng có người ở, người kia nói cho cậu, nhà bị bán rồi.

Những chuyện này xảy ra quá nhanh.

Thậm chí Thẩm Dũ còn không phản ứng kịp.

Cậu không có nhà để về.

Cậu không muốn về trường nữa.

Văn Thiến nói: Từ nay về sau tao không có đứa con trai như mày.

Sau đó block cậu.

Thẩm Dũ vẫn còn một ít tiền gửi ngân hàng, nhưng nếu muốn sống sót thì thật sự quá khó với một đứa trẻ vị thành niên.

Lang thang mấy ngày, ngủ ở công viên, rét đến mức cảm cúm phát sốt, cậu mới dần dần nhận ra.

Văn Thiến không thương cậu.

Cậu phải sống thật tốt.

Trước đây cậu đã sống ngây thơ đến nực cười.

Video liên quan

Chủ Đề