Truyện cho Tôi có tội Review

Thông tin cơ bản

Truyện gốc: Vi thần có tội
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Thể loại: Cổ đại
Độ dài: 6 chương + kết thúc

Nhân vật chính: Lưu Hi, Tống Linh Xu

Khác: cung đình, không có cung đấu, vì nữ chính làm thái y, nam chính hoàng đế cơ mà sạch =]]

Tống Linh Xu kế thừa truyền thống gia tộc, tiến bước vào Thái y viện. Thân là nữ thái y, nàng liền đặc biệt được hoàng đế chỉ định chăm sóc cho Hoa phi đang mang long thai. Tống Linh Xu toát mồ hôi, người khác có thể không biết, nhưng hoàng đế không thể không biết nàng chính là một tên lang băm đi?

Hoàng đế hiện tại là Lưu Hi, lúc còn nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, được Tống lão thái y, cũng là ông nội của Tống Linh Xu mang đi. Chữa trị mười năm mới khỏi, hắn trở thành quân, nàng trở thành thần, từ nay không thể tùy tiện gọi tên hắn, không còn ở bên dỗ hắn khỏi cơn ác mộng hằng đêm, tất cả liên quan đều đem gói trong một câu: Vi thần, tuân chỉ.

Những lời hứa hẹn lúc trẻ con có lẽ chỉ mình nàng còn ghi nhớ mà thôi.

“Ta không muốn làm cháu gái gia gia, ta không muốn làm Thái y!”

“Ta cũng không muốn làm con của phụ hoàng, không muốn làm vương gia.”

“Vậy ngươi có thể làm hoàng đế. Ngươi làm hoàng đế có thể ban cho ta một đại xá, về sau ta, con ta, cháu chắt của ta cũng không cần phải làm Thái y nữa!”

“…”

“Được.”

Đều như khói mây.

Năm tháng vụt qua trong chớp mắt, người thiếu niên lớn lên bên cạnh từng bước tiến đến ngôi cửu ngũ chí tôn, thành gia lập nghiệp, cưới vợ sinh con. Nàng, còn lí do gì để lưu lại?

Ông nội nói, cách xa hắn một chút, bởi vì cháu sẽ không cách nào vững chắc dựa vào.

Hiện tại bụng Hoa phi đã nhô cao rồi, nàng nghĩ đến một tiểu Lưu Hi sắp ra đời, trong lòng là tư vị gì?

Hắn hứa hẹn mang nàng vào cung, cho nàng danh phận, nhưng nàng không muốn trở thành phi tử.

Vì thế cậy người mang nàng đến nơi tái ngoại, gió tuyết phiêu phiêu, hương rượu thơm nồng trong khách điếm khiến người túy lúy. Nơi này biển rộng trời cao, nghe chuyện hậu cung tranh đoạt, đứa nhỏ trong bụng Hoa phi không còn… nghĩ đến người trong cung cấm, cũng không cách nào an ủi.

Nhưng một sớm mai kia, khi nàng mở cửa, nhìn thấy người đứng trong tuyết, không biết đã chờ bao lâu. Giống như ảo ảnh xa xôi, vẫn như cũ uể oải mà tự nhiên nâng mắt nói một câu: “Ta mệt.” liền khiến nàng ngây ngẩn cả người.

Hắn nói, theo ta hồi cung.

Hắn nói, chưa từng cùng phi tần có da thịt chi thân. Nói, Hoa phi mang thai, không phải con của hắn.

Hắn nói, thế cục khi trước bất ổn, để áp chế hộ bộ thượng thư cùng Hoa tướng quân, không thể không có nguy hiểm. Để cho nàng xuất cung, cũng vì muốn bảo hộ nàng.

Hắn nói, hiện tại ta đã có thể thực hiện được lời hứa của mình. Chỉ có một hoàng hậu là nàng, Tống gia từ nay không cần đời đời làm Thái y =]]]

Sách sử viết, y nữ Tống thị, Thiên Khải đế hậu, trời sanh tính ghen tị, độc sủng hậu cung, phế tam phi lục tần, hàng đêm tìm hoan, ngủ tại đế cung.

Truyện này ngắn thôi, gút mắc cũng không có gì nhiều, mình thấy thích hợp viết làm đoản văn hơn là truyện dài. Viết dài, thành ra lại gượng gượng giả giả sao đó. Đọc thì đọc hết, nhưng thấy dở nhiều hơn hay. Cốt truyện cũ mà lối hành văn cũng chán.

Vi thần có tội rate 2.5 trong list truyện ngôn tình mình review. Các bạn có thể xem list đầy đủ ở đây nhé

List 70 truyện ngôn tình hay nhất [có review]

Truyện tương tự

Dám kháng chỉ? Chém! [Lam Ngả Thảo]

Giới thiệu

๖ۣۜVăn ๖ۣۜÁn:

Khi mọi người đều cho rằng anh có tội, cô sẽ làm như thế nào?!

Cô nói: “Đi tìm chứng cứ, minh oan cho anh. Hoặc là, bắt lấy anh, rồi đợi anh.”

Anh nói: “Được, nói thì phải giữ lời.”

✧✧✧

♱♱♱ Trích đoạn tác phẩm ♱♱♱

Chiếc xe phía sau đi qua người họ với tốc độ chậm rãi. Cách lớp cửa kính xe còn đọng những giọt nước, Vưu Minh Hứa nhìn thấy một người đàn ông da trắng bóc, gương mặt không có nét của người bản địa, đầu đinh, ngũ quan sắc nét. Người đó mặc chiếc áo jacket màu đen, cổ áo được kéo dựng lên để lộ một phần cổ và yết hầu. Rất đẹp trai, hơn nữa còn là nét đẹp của một người đàn ông cứng rắn.

……

Cô đứng không vững như sắp ngã. Một cánh tay đỡ eo cô từ phía sau. Vưu Minh Hứa như muốn phát điên, cô nhấc chân tung ra cú đá móc sau. Nhưng anh phản ứng rất nhanh, chớp mắt đã tránh được cú đá, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Chị… không ngoan….. phải tét mông……”

Nói xong, anh lật tay ngồi xuống để cô nằm úp sấp trên chân anh. Cánh tay nặng nề đáp xuống mông cô.

“Còn….. hung dữ nữa không?” Anh hỏi.

Vưu Minh Hứa hít liền mấy hơi cố giữ bình tĩnh, kìm chế giọng nói: “Không hung dữ nữa, anh buông tôi ra.”

Anh nói: “Không được. Trói chị lại thì sẽ ngoan ngoãn thôi.”

Nghe vậy cô nhanh nhẹn lật người tránh thoát khỏi anh. Dường như sớm đã đoán được hành động của cô, anh rút từ đâu ra một sợi dây buộc chặt hai tay cô lại. Vưu Minh Hứa trơ mắt nhìn hai tay bị trói sau lưng. Động tác của anh thành thạo, một tay túm chặt lấy phần mắt cá hai chân của cô, cô dù có giãy đạp thế nào cũng không chạy thoát, rồi anh lại lấy một sợi dây khác buộc hai chân cô lại.

Vưu Minh Hứa như cá nằm trên thớt, chỉ có thể giãy giụa trong lòng anh.

……

Nặng nề nhất có lẽ là đêm trước bình minh. Màn đêm vô tận như nuốt chửng mọi vật. Xung quanh hai người chỉ có làn gió nhè nhẹ và mùi vị của cánh đồng hoang hòa quyện cùng bụi đất.

Hắn nói: “Bất kể yêu hay không yêu, bất kể cảm giác hiện tai của tôi có chân thực hay không. Bất luận em và tôi chết khi nào, chết trong tay ai. Thực ra giây phút này tôi cảm thấy bản thân hình như chưa từng biến thái. Tôi sẽ mãi mãi khắc ghi những phút giây này, hy vọng tương lai em cũng đừng quên.”

Vưu Minh Hứa trầm mặc một lúc, nói: “Có lẽ vậy.”

Hắn nói: “Tôi chỉ ôm một lát thôi, đừng động.”

Chủ Đề