Vì sao garen mạnh hơn thạch bà

Đóng góp bởi Phạm Nguyễn Huy Cường Cập nhật 31/10/2021

Garen [phải] DTCL Mùa 6

 1 sao2 sao3 sao
Máu65011702106
Sát thương vật lý70126227
Tốc độ đánh 0.550.550.55
Giáp404040
Kháng phép404040

I. Cách lên đồ Garen DTCL Mùa 6

1. Trang bị mạnh nhất

 Giáp Vinh Quang Warmog: Trang bị này tăng thêm 1000 máu tối đa cho Garen [bao gồm các trang bị thành phần].

Áo Choàng Lửa: Mỗi 2.5 giây, 1 kẻ địch ngẫu nhiên trong phạm vi 2 ô bị đốt 20% máu tối đa thành sát thương chuẩn trong 8 giây và giảm khả năng hồi máu của chúng đi 50%.

Giáp Gai Hồng Hoa: Miễn nhiễm sát thương thêm từ các đòn chí mạng. Khi bị trúng đòn tấn công, gây 60/80/120 sát thương phép lên tất cả các kẻ địch cạnh bên [một lần mỗi 2.5 giây].

2. Trang bị thay thế

Nếu không có Giáp Vinh Quang Warmog thì có thể thay thế bằng

 Giáp Đại Thiên Sứ giúp Garen tăng thêm khả năng Kháng Hiệu Ứng và trụ lại trận chiến lâu hơn.

Tim Băng sẽ giúp Garen làm chậm Tốc Đánh của kẻ thù thay vì thiêu đốt chúng bằng trang bị Áo Choàng Lửa.

Bạn cũng có thể thay thế Giáp Gai Hồng Hoa bằng

 Vuốt Rồng để có thể giúp Garen tăng Kháng Phép cũng như có thể phản đòn lại đối thủ khi chịu sát thương.

II. Các đội hình Garen mạnh nhất

Garen là một đồng minh đáng tin cậy

III. Mẹo chơi Garen hiệu quả

Vì khả năng Không Thể Bị Choáng khi sử dụng kỹ năng nên người chơi cần đặt Garen ở vị trí tuyến đầu đội hình để gánh chịu sát thương, bảo kê chủ lực phía sau và có thể gây sát thương lên nhiều kẻ thù nhất có thể.

Bên cạnh, việc nâng những món trang bị giúp gia tăng sức chống chịu Garen cũng là một lựa chọn không hề tồi vì càng trụ lại lâu thì kỹ năng của Garen càng gây ra một lượng sát thương khủng.

Khi Garen đã hạ quyết tâm thì không gì có thể ngăn cản

Với cái giá 1 vàng thì Garen quả là một vị tướng cực kỳ khó chịu vì có thể hóa giải bất kỳ hiệu ứng làm choáng nào của kẻ thù. Hãy thử ngay và chia sẻ cảm nhận của bạn về vị tướng này cho mọi người cùng biết với nhé. Chúc bạn có được những trải nghiệm thật tuyệt vời cùng DTCL.

Nguồn tham khảo:

//app.mobalytics.gg/tft/set6/champions/garen 

Garen bỗng dưng trở thành con bài tẩy trong các trận đấu chuyên nghiệp thời gian vừa qua.

  • Tin hot Tân Thiên Long Mobile chính thức ra mắt tính năng HOT mừng sinh nhật 3 tuổi
  • Tin hot Faker nổi nóng vì bị tuyển thủ LPL phá game, tuyên bố có thể tẩy chay rank Hàn”
  • Tin hot Bắt chước content hở để kiếm view, nữ Youtuber phản tác dụng khi chả ai thèm ngó đến
  • Cách đây không lâu, bọn mình đã giới thiệu cho các bạn về “Thánh Garen” Riste khi anh chàng này leo tới Thách Đấu chỉ bằng một mình “anh Đan Trường” của LMHT. Và khi thấy các đội tuyển như G2 Esports hay Fnatic, dù vô tình hay cố ý pick Garen liên tục ở các giải đấu, anh chàng đã đưa ra những lời khuyên cực kì hữu ích tới các game thủ chuyên nghiệp, những người có thể chơi rất giỏi những vị tướng khác nhưng không thể hiểu Garen bằng Riste được.

    Garen mạnh hơn khi ở đường giữa

    Giải thích cho quan điểm này, Riste cho rằng Garen đường trên không hề có kèo thắng nào cả, tức là bạn chỉ có thể đi từ hòa tới thua dù bạn có giỏi thế nào. Bên cạnh đó thì Garen có câm lặng, tăng tốc, rất nhiều giáp và kháng phép cộng thêm từ việc farm lính, tất cả những điều trên khiến cho vị tướng này rất mạnh khi đối đầu với các Sát thủ, lớp tướng đang thống trị ở mid hiện tại.

    Tới Faker cũng thử qua lối chơi Garen đường giữa

    Hơn nữa đường giữa là đường cực kì an toàn, là nơi di chuyển ra lane ngắn nhất bản đồ, Garen có thể farm tốt, đảo đường tốt hơn là việc cứ đứng AFK farm ở top, nơi những vị tướng khác mạnh hơn rất nhiều cả từ đầu và giữa trận. Hiện tại thì phần lớn các tướng đường trên đều dùng Chinh Phục và có một vài kỹ năng gây sát thương phần trăm máu, có nghĩa là đống giáp và kháng phép của Garen là vô nghĩa khi đi top, vì thế đường giữa là nơi tốt nhất cho Garen hiện tại.

    Hãy lấy ngọc “Thú Săn Mồi” cho Garen

    Hiện tại thì phần lớn người chơi Garen đều chọn Quyền Năng Bất Diệt, tuy nhiên với việc không mạnh ở đường trên, nơi trao đổi chiêu thức lâu dài, điểm này không phù hợp với Garen nữa. Lời khuyên của Riste là hãy chọn Thú Săn Mồi cho Garen dù đi bất kì vị trí nào, anh giải thích rằng Garen có mọi thứ từ câm lặng, sát thương duy trì lẫn dứt điểm, cái thiếu duy nhất là độ cơ động và khả năng di chuyển ra lane nhanh chóng. Và thứ giải quyết vấn đề đó là ngọc Thú Săn Mồi.

    Riste luôn dùng ngọc Thú Săn Mồi khi cầm Garen đường giữa

    Anh đi sâu vào phân tích trận Fnatic khi Rekkles cầm Garen đi với hỗ trợ Yuumi đối đầu với Volibear và Lucian, những tướng có khả năng trao đổi quá tốt và Garen chả có mấy điểm cộng dồn Quyền Năng Bất Diệt cả. Hơn nữa việc dùng Dịch Chuyển của Rekkles chỉ đơn thuần là ra đường nhanh hơn mà thôi, ngọc Thú Săn Mồi cho phép Garen không cần dùng phép trên, có thể lấy Tốc Hành hay Hồi Máu đi cùng với Yuumi sẽ có khả năng chiến đấu tốt hơn nhiều.

    Kết

    Theo Riste, Garen là một vị tướng đáng để thử ở môi trường chuyên nghiệp, không hẳn là dạng pick meta nhưng nếu chơi đủ nhiều thì việc counter lại những vị tướng khó chịu ở đường giữa là điều hoàn toàn có thể. Với việc mọi tướng có thể pick như hiện tại, viễn cảnh được nhìn thấy Garen xuất hiện ở CKTG tới là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

    Nếu Garen không nhận phải sát thương từ quái, trụ hay tướng trong vòng 9 giây, hắn sẽ được hồi lại 0.4% Máu tối đa mỗi giây. Sát thương từ lính không làm mất Bền Bỉ.

    Q: Đòn quyết địnhHồi chiêu: 8s

    Garen được tăng mạnh Tốc độ Di chuyển, giải phóng khỏi mọi trạng thái làm chậm đang tác động lên hắn, đồng thời cú đánh kế tiếp của hắn sẽ tấn công vào điểm yếu của kẻ địch, gây thêm sát thương và làm câm lặng nạn nhân.

    Garen phóng thích bản thân khỏi mọi trạng thái làm chậm và nhận thêm 35% Tốc độ Di chuyển trong 1.5/2.25/3/3.75/4.5s.

    Đòn đánh thường kế của hắn gây 30/55/80/105/130 [+140% sát thương vật lí] sát thương vật lí và làm câm lặng mục tiêu trong 1.5/1.75/2/2.25/2.5 giây.

    W: Lòng dũng cảmHồi chiêu: 24/23/22/21/20s

    Garen được tự tăng Giáp và Kháng Phép nội tại. Hắn cũng có thể kích hoạt kĩ năng này để tạo ra một lớp giáp giúp giảm sát thương và các trạng thái khống chế nhận vào trong một khoảng thời gian ngắn..

    Nội Tại: Garen nhận thêm 20% giá trị từ Giáp và Kháng Phép cộng thêm.

    Kích Hoạt: Garen dựng nên một lá chắn trong 2/3/4/5/6s, giúp giảm sát thương gánh chịu đi 30% đồng thời nhận thêm 30% Kháng Hiệu Ứng Khống Chế.

    E: Phán quyếtHồi chiêu: 9sKhoảng cách: 325

    Garen thực hiện một vũ điệu tử thần bằng thanh kiếm của mình, gây sát thương lên xung quanh bản thân trong thời gian hiệu lực

    Garen múa kiếm liên tục quanh mình trong 3 giây, gây 20/45/70/95/120 [+70/80/90/100/110% sát thương vật lí] thành sát thương vật lí lên những kẻ địch cạnh bên mỗi giây. Garen có thể chạy xuyên vật thể khi đang xoay nhưng sẽ di chuyển chậm hơn 20% khi chạy xuyên trực tiếp qua người vật thể.

    Phán Quyết có thể chí mạng gây thêm sát thương.

    Phán Quyết gây giảm 25% sát thương lên lính và quái.

    R: Công lí DemaciaHồi chiêu: 120/100/80sKhoảng cách: 400

    Garen triệu hồi sức mạnh tinh thần của Demacia để hành quyết một tướng đối phương, gây 175/350/525 sát thương phép cộng thêm 1 sát thương theo mỗi 3.5/3/2.5 Máu nạn nhân đã mất đi.

    “Đất nước và con người Demacia đã cho tôi tất cả. Tôi sẽ là loại người gì nếu không đền đáp xứng đáng đây?” ~ Garen

    Chiến binh cao quý và đầy tự hào Garen chiến đấu trong hàng ngũ Đội Tiên Phong Bất Khuất. Anh được đồng đội yêu mến, và được cả kẻ địch yêu mến—ít nhất cũng là với tư cách dòng dõi Crownguard, nhưng người được giao phó bảo vệ Demacia và lý tưởng của nó. Khoác trên mình bộ giáp kháng ma thuật và cầm trên tay thanh trọng kiếm, Garen đứng hiên ngang đối đầu với lũ pháp sư và phù thủy trên chiến trường, cùng với một cơn lốc sắt thép.

    Tiểu sử về Garen

    Garen là một chiến binh đã cống hiến cả đời để bảo vệ đất nước và lý tưởng Demacia. Khoác bộ giáp kháng ma thuật, cầm thanh cự kiếm, Garen đặt mạng sống của mình trên lằn ranh sinh tử vì cả quốc gia lẫn những binh lính anh cùng chiến đấu.

    Sinh ra trong nhà Crownguard [tước danh dành cho gia tộc có trọng trách bảo vệ đức vua], Garen và em gái, Lux, xuất thân từ dòng dõi quý tộc lâu đời. Cha Garen, Pieter, đã dành trọn đời bảo vệ vua Jarvan III, và để chuẩn bị kế tục vinh dự ấy, Garen được huấn luyện để bảo vệ thái tử Jarvan IV, người sẽ sớm nối ngôi. Biết rõ vị trí quan trọng anh phải đảm nhiệm khi trưởng thành, gia tộc đã thấm nhuần trong anh niềm tự hào không thể lay chuyển đối với Demacia và mọi thứ nó đại diện.

    Demacia được lập ra bởi những người sống sót sau Chiến Tranh Cổ Ngữ, những người tìm kiếm cuộc sống yên bình sau sự tàn phá không bút nào tả xiết khi ma thuật bị lạm dụng. Không nhiều người hé răng về thời kỳ đen tối đó, nhưng bác của Garen thì khác. Ông từng là trinh sát giỏi nhất Demacia. Luôn cảnh giác trong việc giữ Demacia an toàn trước ma pháp, bác Garen bất chấp thiên nhiên hoang dã bên ngoài tường thành để ngăn chặn mọi hiểm họa. Ông bảo Garen thế giới bên ngoài có muôn vàn kỳ quan, nhưng cũng tồn tại muôn vàn nguy hiểm. Một ngày, một thứ gì đó – dù là các pháp sư, lũ sinh vật Hư Không, hay thứ không thể tưởng tượng nổi – sẽ tấn công đến đây, bởi thời bình chưa bao giờ kéo dài trên đời. Tuy nhiên, nó sẽ kéo dài hơn nếu được bảo vệ.

    Bảy tháng sau, bác Garen mất trong một tai nạn thảm khốc. Người ta nói ông tử trận, nhưng từ những lời rì rầm bay khắp dinh thự, Garen biết một pháp sư đã dùng huyết thuật tước đi mạng sống của ông. Chuyện này xác nhận những gì Garen e sợ nhất về sự khủng khiếp của ma pháp, và anh giận dữ thề không bao giờ để nó hiện diện bên trong tường thành Demacia. Chỉ khi theo sát được lý tưởng, chỉ khi phô bày được sức mạnh, vương quốc này mới có thể được an toàn khỏi ảnh hưởng độc địa của ma thuật.

    Toàn thể Demacia cùng tập hợp quanh Garen sau cái chết của người bác. Những người lạ trên đường phố, kể cả những bình dân chẳng có gì nhiều cũng nói lời chia buồn với anh, tặng anh những món quà thể hiện lòng kính trọng, và bày tỏ sự ủng hộ. Tình thương bao bọc anh, cho anh thấy Demacia là một đất nước thống nhất nơi người ta quan tâm chăm sóc lẫn nhau, hàn gắn vết thương của kẻ khác như thể chính mình bị thương vậy. Anh thấy một Demacia lý tưởng, nơi không ai phải đơn độc.

    Tuy nhiên, hiểm họa ma thuật vẫn lơ lửng trong tâm trí Garen, gợi lên những hình bóng quái vật. Anh vật lộn với mối ngờ vực rằng em gái, Lux, sở hữu sức mạnh ma pháp, nhưng chẳng bận tâm về nó lâu. Thật khó mà đối diện với ý nghĩ một người nhà Crownguard có thể thi triển cấm thuật đã sát hại chú họ.

    Năm lên mười hai, anh rời nhà để gia nhập hàng ngũ Đội Tiên Phong Bất Khuất. Suốt ngày đêm anh tập luyện và học binh pháp, bỏ qua mọi quan hệ yêu đương bạn bè. Anh dành từng thời khắc tỉnh thức để hoàn thiện kiếm thuật, dù lớp học đã kết thúc từ lâu. Gần như đêm nào cấp trên cũng phải lấy đi thanh kiếm tập để anh không lẻn ra ngoài đấu với cái bóng của chính mình.

    Trong lúc rèn giũa với Đội Tiên Phong, Garen gặp Jarvan IV – người sẽ kế vị ngôi vương Demacia, và cũng là người anh sau này sẽ bảo vệ. Sự xuất hiện của Jarvan càng thôi thúc Garen chiến đấu mạnh mẽ hơn – anh thấy trước được một hoàng tử vĩ đại dù tuổi còn rất trẻ. Họ nhanh chóng kết thân, và luôn sẵn sàng giao đấu. Khi hoàn thành khóa huấn luyện, Garen trao cho Jarvan cây ghim cài có khắc biểu tượng chim đại bàng của Demacia, như một lời nhắc rằng anh sẽ luôn canh chừng cho vị huynh đệ mới này.

    Lúc Noxus tấn công Demacia, Garen nổi danh là một chiến binh đáng sợ – một trong những người mạnh nhất Demacia, sẵn lòng đánh cược sinh mạng để bảo vệ đồng đội và đánh bại kẻ thù. Anh chịu một mũi tên vào ngực để cứu một thuộc hạ khi đang tìm kiếm cái ly không bao giờ cạn của Freljord. Anh mình trần đi qua Khu Rừng Câm Lặng để tập kích đám thủ hạ xấu xa của Vua Hôi Thối.

    Dù can đảm và tài năng, Garen vẫn chịu thất bại đau đớn giữa một lần công kích của Noxus, khi anh không thể bảo vệ hoàng tử của mình. Bỏ qua lời khuyên của quân sư, Jarvan IV dẫn một đội quân truy đuổi tàn dư Noxus. Thái tử quyết tâm muốn báo thù cho hàng trăm dân làng đã bị tàn sát mà quên đi sự bất cẩn trong hành động đó. Quân Noxus rút lui chỉ là cái bẫy, và chàng đã bước thẳng vào đó.

    Garen nổi giận với bản thân vì không thể có mặt khi Jarvan cần anh nhất. Anh vốn biết Jarvan hay có những quyết định liều lĩnh giữa lúc chiến trận cuồng nhiệt, và tự trách mình khi không lường trước được sự bốc đồng của hoàng tử. Anh dẫn một nhóm kị sĩ đi giải cứu.

    Garen tìm ra khu trại Noxus và thấy bộ giáp của Jarvan nằm lăn lóc bên cạnh bãi hành quyết đẫm máu. Cây ghim cài hình đại bàng Demacia lấp lánh giữa vũng chất lỏng đỏ rực. Dù vẫn cố lùng sục khắp nơi để truy dấu hoàng tử, nhưng sâu trong tim, anh biết Jarvan đã chết.

    Garen đau đớn khôn nguôi nhiều ngày. Anh không thể ngừng đổ lỗi cho bản thân về cái chết của người đáng ra anh phải bảo vệ, dù cho gia đình và đồng đội cố thuyết phục anh điều ngược lại. Anh nhớ cả vương quốc đã tập hợp quanh mình ra sao sau khi bác anh qua đời, và ước có thể làm điều tương tự với người thân của các binh lính đã nằm xuống. Anh ở luôn trong doanh trại, cùng luyện tập với quân sĩ, và dùng mọi thứ kiếm được nhằm giúp đỡ gia đình những người hy sinh.

    Khi nghe chuyện, vua Jarvan III rất ấn tượng trước sự khiêm nhường và biểu trưng hoàn hảo của lý tưởng Demacia mà Garen thể hiện. Ngài đau buồn vì con, nhưng cũng ghi nhận lòng can đảm của Garen, một chiến binh coi tất cả nhân dân vương quốc là gia đình. Ngài vinh danh Garen, nhắc nhở bách tính rằng người Demacia không bao giờ đơn độc – dù trong chiến trận hay ở quê nhà.

    Dù em gái Garen, Lux, theo bước anh trai đến phục vụ cho hoàng gia tại kinh đô Demacia, quan hệ giữa họ vẫn xa cách. Garen không chịu thừa nhận những gì anh đã nghi ngờ ở cô trước khi gia nhập Đội Tiên Phong. Anh luôn yêu quý em gái, nhưng phần nào trong anh lại khó lòng gần gũi với cô được. Anh cố không nghĩ đến việc bổn phận sẽ buộc anh làm gì nếu nghi ngờ đó được xác nhận.

    Giờ, Garen sẵn sàng đứng ra bảo vệ Demacia bằng cả mạng sống. Thi thoảng, một pháp sư lang thang hay gián điệp Noxus bị phát hiện trong biên giới Demacia, Garen là người đầu tiên rút kiếm. Anh đứng nghiêm trang trên tường thành, đánh đuổi mọi kẻ thù. Còn hơn cả chiến binh mạnh nhất vương quốc, Garen là hiện thân cho những giá trị cốt lõi của Demacia – Sức mạnh, Can đảm, và Đoàn kết.

    Truyện ngắn về Garen - Chiến binh và mụ phù thủy

    Mụ già siết sợi thừng quanh cổ chiến binh Demacia. Anh cố nói, điều bị cấm theo luật mụ đặt ra. Thêm một lần vi phạm nữa là mụ có quyền lấy đầu anh và dùng mũ trụ làm xô đựng rác. Từ giờ đến lúc đó, mụ chỉ có thể nắm chặt tay, hy vọng ngắm nhìn những dải ký ức kéo từ đầu anh sang đầu mụ.

    Tất nhiên, mụ có thể giải quyết anh bất kỳ lúc nào mụ muốn, nhưng thế không đúng cách. Người ta nói gì về mụ phù thủy da xám xịt này cũng được, nhưng không ai được phép nói mụ không sống theo luật lệ. Hay một bộ quy tắc. Không có quy tắc thì thế giới sẽ ra sao đây? Hoàn toàn lộn xộn. Đơn giản vậy thôi.

    Cho đến khi anh ta phá vỡ nguyên tắc, mụ vẫn sẽ ngồi đó, rút đi mọi thứ anh ta có – niềm vui, ký ức, nhân dạng – cho đến khi xong việc. Rồi thì: cắt một nhát. Có xô đựng rác.

    Một giọng gào thét đau đớn ở đâu đó gần lối vào hang. Một trong các lính gác của mụ.

    Rồi một tiếng thét.

    Rồi một tiếng nữa.

    Đêm nay sẽ thú vị lắm đây.

    Mụ dám chắc đây là một gã khó chơi, từ tiếng ủng mạnh mẽ nện trên sàn hang ẩm ướt, báo trước anh đang lại gần. Khi những bước chân vang vọng lặng đi, một người đàn ông điển trai, vai rộng đứng bên kia hang, khuôn mặt cương nghị sáng lên dưới ánh đuốc tù mù. Máu chảy dài trên ngực áo giáp anh. Từ tận đầu kia căn phòng, mụ có thể ngửi thấy mùi chua từ bộ giáp – một loại chất ăn mòn khiến ma thuật khó lòng cuộn chảy trong mạch máu mụ như mụ muốn.

    Quả thật, đây sẽ là một đêm thú vị.

    Chàng hiệp sĩ cầm thanh cự kiếm trong tay, bước lên từng bậc đá tới chỗ mụ già đang ngồi.

    Mụ mỉm cười, đợi anh vung kiếm lên và bổ thẳng xuống đầu mụ – nếu làm thế anh ta sẽ phải ngạc nhiên lắm đấy.

    Thay vào đó, anh tra kiếm vào vỏ và ngồi xuống đất.

    Không nói lời nào, anh nhìn thẳng vào mắt mụ. Mắt anh không rời đi dù chỉ chốc lát để nhìn sang người lính đang bị trói bên cạnh mụ.

    Âm mưu gì đây? Anh ta đang đợi mụ lên tiếng trước sao?

    Dễ thế lắm.

    Nhưng, thế thì nhàm chán quá.

    “Ngươi biết ta là ai chứ?” mụ hỏi.

    “Bà sống dựa trên ký ức của những kẻ lạc đường và bị bỏ rơi. Lũ trẻ bảo bà già như chính cái hang ngươi trú ngụ. Bà là Thạch Bà,” anh tự tin nói.

    “Ha! Đâu phải, ngươi biết mà, chúng gọi ta là Mụ Đá. Sợ ta trừng phạt ngươi nếu dùng cái tên đó hả? Hay định nịnh bợ gì ta?” mụ ho khan.

    “Không,” anh đáp, “tôi chỉ nghĩ tên đó khá thô lỗ. Thật không lịch sự khi nói xấu người khác trong nhà họ.”

    Mụ phù thủy gì cười khúc khích cho đến khi nhận ra anh không đùa.

    “Còn ngươi?” mụ hỏi. “Ngươi được gọi là gì?”

    “Garen Crownguard của Demacia.”

    “Quy tắc như sau, Garen Crownguard của Demacia,” mụ nói. “Ngươi đến đây vì tên lính bị mất tích. Đúng không?”

    Anh gật đầu.

    “Ngươi định kết liễu cái mạng già này chứ?” mụ hỏi.

    “Tôi không thể nói dối, tôi nghĩ rất có thể một trong hai ta sẽ chết, đúng thế,” anh đáp.

    Mụ lại bật cười.

    “Đang nóng lòng được nếm máu ta sao? Ngươi có thể thành công với bộ giáp đó.” Mụ kéo sợi thừng siết chặt cổ người lính thêm một chút. “Nhưng – nếu ngươi chĩa mũi kiếm vào ta trước khi chúng ta thỏa thuận xong, ta sẽ giật nó thật mạnh đến mức ngươi sẽ nghe tiếng cổ hắn gãy vang vọng trong đầu suốt phần đời còn lại đấy.”

    Mụ dứ dứ sợi dây để nhấn mạnh thêm.

    Garen vẫn nhìn chằm chằm vào mắt mụ.

    “Vậy, quy tắc đây. Nếu ngươi có thể cho ta một ký ức ta thấy hay hơn mọi ký ức trong đầu gã này,” mụ nói, lắc lắc cái mũ trụ. “Ta sẽ lấy nó từ ngươi, và trao hắn cho ngươi.” Mụ nhìn kỹ mắt Garen xem có bất kỳ dấu hiệu ngờ vực nào không. “Nếu ngươi không thể, thì…” mụ lại siết chặt sợi dây. “Nếu ai trong hai người vi phạm thỏa thuận, người kia có quyền đòi bồi thường tùy ý. Chấp thuận không?”

    Garen vẫn không rời mắt.

    “Có,” anh nói.

    “Giờ đến phiên ngươi trình bày. Mạng sống của tên lính này với ngươi như thế nào? Xin lỗi vì hơi thô lỗ - ta định gọi tên hắn cơ, nhưng ta quên mất rồi,” mụ nói.

    “Tôi cũng không biết tên cậu ta. Cậu ta vừa mới gia nhập quân đoàn của tôi thôi,” Garen đáp.

    Mụ nhăn mặt. Gã trẻ tuổi này rõ ràng không biết mình sắp dính vào chuyện gì.

    “Ký ức của tôi,” anh nói, “khi còn nhỏ. Em gái tôi và tôi ngồi trên vai bác trong lúc ông hú hét như chó săn Noxus. Chúng tôi cười mấy tiếng liền. Một ký ức đẹp, không bị vấy bẩn bởi thứ sau này xảy ra cho ông, bởi bàn tay của những người như bà.”

    Mụ phù thủy gãi gãi mắt.

    “Ngươi thiếu tôn trọng ta đó,” mụ nói. “Ngươi nghĩ ký ức vui vẻ là thứ ta thích chắc.” Mụ chụp lấy đầu người lính, tận hưởng dòng ký ức đang chảy ra từ tâm trí anh ta. “Ta muốn… mọi thứ. Nỗi đau, rối loạn, giận dữ. Nó khiến ta trẻ trung hơn,” mụ bật cười, quét ngón tay qua gò má nhăn nheo.

    “Vậy tôi cho bà nỗi buồn khi bác tôi mất,” Garen nói.

    “Chưa đủ. Ngươi làm ta phát chán,” Thạch Bà nói, siết chặt thêm sợi thừng.

    Garen đứng bật dậy, rút kiếm. Trái tim mụ phù thủy thót lên khi nghĩ đến việc sát hại chàng hiệp sĩ trẻ nóng nảy. Nhưng thay vì tấn công, anh quỳ một gối xuống, cúi đầu trước mặt mụ, và nhẹ nhàng đặt mũi kiếm dưới chân mụ.

    “Tìm kiếm trong tâm trí tôi đi,” anh nói. “Lấy mọi thứ bà muốn. Tôi còn trẻ, nhưng đã thấy nhiều điều, và đã sống một đời giàu sang mà bà có thể thấy thỏa lòng. Nếu bà định lấy nhiều hơn, tôi sẽ xuyên thanh kiếm này qua bà, nhưng bất kỳ ký ức đơn lẻ nào cũng tùy bà định đoạt.”

    Mụ không thể không bật cười. Kiêu ngạo làm sao! Anh ta nghĩ chỉ một ký ức là có sức nặng hơn cả cuộc đời bà vừa hấp thụ từ đồng đội của anh ta sao?

    Sự can đảm – hoặc ngu dốt – của anh ta là chắc chắn. Đáng kính trọng đấy.

    Mụ liếm môi, vươn người ra trước và đặt tay lên đầu anh. Mụ nhắm mắt, tách bỏ từng lớp tâm trí.

    Mụ thấy chiến thắng trong trận Đá Trắng. Mụ nếm vị thịt nướng trong tiệc cưới viên phụ tá. Mụ cảm thấy giọt lệ lăn dài khi anh ôm một đồng đội đã hy sinh trên chiến trường Brashmore.

    Rồi mụ thấy em gái anh.

    Mụ cảm thấy tình cảm sâu đậm, trộn lẫn với… thứ gì đó. Sợ hãi? Ghê tởm? Khó chịu?

    Mụ đào sâu hơn vào ký ức, đến tận tiềm thức. Những ngón tay của mụ vạch qua suy nghĩ, gạt sang bên mọi thứ không liên quan đến cô gái tóc vàng có nụ cười rạng rỡ. Bộ giáp anh mang khiến công đoạn tìm kiếm khó khăn hơn nhiều, nhưng mụ vẫn tiếp tục cho đến khi…

    Thời thơ ấu. Cả hai đang bày trò với đám hình nhân đồ chơi. Chiến binh của anh lao vào pháp sư của cô, sẵn sàng tàn sát. Cô bảo anh thế không công bằng; họ có ma thuật, nên trận chiến phải ngang tài ngang sức. Anh bật cười hất văng đống pháp sư đất sét đi bằng những chiến binh làm từ kim loại. Tức giận, cô gái hét và bất chợt bắn ra tia sáng từ đầu ngón tay, và anh lóa mắt, bối rối, sợ hãi. Cô bị mẹ đưa đi, nhưng trước khi rời phòng, cô quỳ xuống và bảo anh không nhìn thấy thứ anh tưởng đã thấy đâu. Đó không phải sự thật – chỉ là một trò chơi. Cậu bé gật đầu. Chỉ là một trò chơi. Em gái anh không phải pháp sư. Không thể nào. Anh chôn sâu ký ức đó hết mức có thể.

    Duỗi thẳng ngón tay, mụ tìm kiếm thêm nhiều ký ức tương tự rải rác khắp thời thơ ấu, mỗi cái đều kết thúc bằng một luồng sáng chói lóa. Chôn sâu. Hòa trộn của tình yêu, sợ hãi, chối bỏ, giận dữ, phản bội, và bảo vệ.

    Chàng hiệp sĩ đã đúng – những ký ức thật đẹp. Tuyệt vời hơn bất kỳ thứ gì gã đồng đội của anh đem lại.

    Mụ mỉm cười. Chàng hiệp sĩ thật khôn ngoan khi đặt mũi kiếm lên bụng mụ, nhưng chưa đủ. Một khi mụ lấy đi một ký ức, anh ta sẽ quên mất anh từng sở hữu nó – mụ có thể lấy bất kỳ thứ gì.

    Mở rộng bàn tay, mụ chọn lọc từng ký ức, tìm kiếm mọi thứ liên quan đến cô gái ánh sáng. Mụ gom góp mọi thứ lấy được trước khi rút khỏi tâm trí anh.

    “Rồi,” mụ mở mắt ra nói. “Được rồi đó.” Mụ chỉ tay về phía lối ra.

    “Giao dịch thành công. Một ký ức đổi một mạng. Lấy tên kia và đi ngay đi.”

    Garen đứng lên, lại gần chỗ người lính. Anh cúi xuống, đỡ anh ta dậy, và bắt đầu đi giật lùi ra khỏi hang, mắt vẫn không rời mụ.

    Lạ thật. Anh ta lo mụ sẽ phá vỡ giao kèo chắc. Chàng trai tội nghiệp không nhận ra mụ đã làm thế rồi.

    Chàng kị sĩ ngừng lại.

    Anh đặt người đồng đội xuống đất, lao tới, mắt vẫn khóa chặt vào mụ.

    Mụ run lên trước đòn tấn công bất ngờ đó. Anh ta quá to lớn, quá chậm chạp để giương kiếm trước khi mụ nhảy bổ xuống. Đầu ngón tay mụ tỏa ra năng lượng hắc ám, khao khát được ngấu nghiến thêm tâm trí anh, nhưng mắt mụ cũng không thể tách rời mắt anh. Trong đó, mụ thấy nhiều năm ký ức ngon lành để tận hưởng, đến khi chẳng còn gì…

    Mụ cảm thấy có gì lạnh lẽo trong cơ thể. Thứ gì đó bằng kim loại. Mùi chua của bộ giáp nồng nặc, quyện chặt quanh cổ mụ.

    Mụ phù thủy nhìn xuống để thấy thanh kiếm của Garen cắm ngập trong lồng ngực. Máu đỏ thẫm ứa ra từ vết thương, nhỏ xuống giáp tay của chàng kị sĩ khi anh nhìn thẳng vào đôi mắt đang mờ dần của mụ.

    Anh nhanh hơn mụ tưởng.

    “Tại sao?” mụ cố nói, nhưng chỉ ho ra một nhúm máu đen.

    “Bà nói dối,” anh trả lời.

    Mụ phù thủy mỉm cười. “Sao ngươi biết?”

    “Tôi thấy… nhẹ nhõm. Không còn gánh nặng,” Garen đáp.

    Anh chớp mắt.

    “Thế không đúng. Trả chúng lại đây.”

    Mụ nghĩ trong thoáng chốc khi máu trộn với bùn trên nền hang lạnh.

    Ngón tay mụ tê dại khi đặt lên đầu Garen, đẩy những ký ức về lại chốn cũ. Anh nghiến răng đau đớn, và khi mở mắt, mụ có thể nhìn ra từ sự mệt mỏi trong đó rằng anh đã có mọi thứ anh muốn. Đồ ngốc khốn khổ.

    “Sao ngươi còn phải trao đổi?” mụ hỏi. “Ngươi mạnh hơn ta tưởng. Mạnh hơn nhiều. Có sợi dây trói đó hay không ngươi cũng thừa sức cắt ta thành trăm mảnh trước khi ta kịp nhúc nhích một ngón tay. Sao còn phải để ta xâm nhập tâm trí?”

    “Đổ máu trong nhà người là mà không cho họ cơ hội là… bất lịch sự.”

    Mụ phù thủy phì cười.

    “Quy tắc Demacia hả?”

    “Quy tắc cá nhân thôi,” Garen nói, và rút kiếm ra. Máu tuôn trào khỏi vết thương mở rộng và mụ gục xuống.

    Anh không nhìn mụ thêm lần nào trong lúc đỡ người lính dậy và bắt đầu chuyến đi dài về Demacia.

    Không có quy tắc, anh tự nhủ, thế giới này sẽ ra sao?

    Page 2

    Nhận thêm tốc độ đánh. Mỗi cú đánh thứ ba sẽ gây sát thương phép lan ra những kẻ địch cạnh bên.

    Q: Trăng lưỡi liềmTiêu hao: 55 năng lượngHồi chiêu: 10/9/8/7/6sKhoảng cách: 830

    Diana vung thanh gươm phóng thích một tia chớp năng lượng mặt trăng gây sát thương theo hình vòng cung trước khi phát nổ. Các đơn vị trúng chiêu sẽ bị trúng phải hiệu ứng Ánh Trăng, bị lộ diện.

    Diana vung thanh gươm phóng thích một tia chớp năng lượng mặt trăng theo hình vòng cung, gây 60/95/130/165/200 [+70% sức mạnh phép thuật] sát thương phép.

    Các đơn vị trúng chiêu sẽ bị trạng thái Ánh Trăng, lộ diện trong 3 giây.

    W: Thác bạcTiêu hao: 30 năng lượngHồi chiêu: 10s

    Diana tạo ra ba quả cầu bay quanh người, chúng sẽ phát nổ khi tiếp xúc với kẻ địch gây sát thương trên khu vực. Cô cũng được nhận một lớp giáp chặn sát thương tạm thời. Lớp giáp sẽ được gia tăng nếu quả cầu thứ ba phát nổ.

    Tạo ra ba quả cầu bay quanh người, chúng sẽ phát nổ khi tiếp xúc với kẻ địch gây 22/34/46/58/70 [+20% sức mạnh phép thuật] sát thương phép. Tồn tại trong 5 giây.

    Ngoài ra còn tạo nên một lớp giáp chắn 40/55/70/85/100 [+30% sức mạnh phép thuật] sát thương. Nếu quả cầu thứ ba phát nổ, lớp giáp được tăng thêm giá trị 40/55/70/85/100 [+30% sức mạnh phép thuật].

    E: Trăng mờTiêu hao: 70 năng lượngHồi chiêu: 26/24/22/20/18sKhoảng cách: 450

    Diana kéo vào và làm chậm tất cả kẻ địch cạnh bên.

    Diana kéo vào và làm chậm tất cả kẻ địch cạnh bên đi 35/40/45/50/55% trong 2 giây.

    R: Trăng nonTiêu hao: 50/65/80 năng lượngHồi chiêu: 25/20/15sKhoảng cách: 825

    Diana dịch chuyển đến một kẻ địch rồi gây sát thương phép. Trăng Non không cần thời gian hồi chiêu khi được sử dụng để dịch chuyển đến một mục tiêu bị ảnh hưởng bởi Ánh Trăng.

    Hóa thành hiện thân của mặt trăng báo oán, dịch chuyển đến một kẻ địch và gây 100/160/220 [+60% sức mạnh phép thuật] sát thương phép.

    Trăng non không cần thời gian hồi chiêu khi được sử dụng để dịch chuyển đến một mục tiêu bị ảnh hưởng bởi Ánh Trăng.

    Truyền thuyết

    “Ta là ánh sáng chảy trong linh hồn của mặt trăng.” ~ Diana

    Cầm trên tay thanh nguyệt kiếm lưỡi liềm, Diana là chiến binh của Hội Lunari, một giáo phái bị cấm đoán trong vùng đất quanh Núi Targon. Khoác trên mình bộ giáp lấp lánh màu tuyết lạnh trong đêm, cô là hiện thân cho sức mạnh của mặt trăng bạc. Có trong người tinh hoa của một Thượng Nhân từ trên đỉnh Núi Targon sừng sững, Diana không còn hoàn toàn là nhân loại nữa, cô cố gắng kiểm soát quyền năng và mục đích của mình tại thế giới này.

    Kẻ thù

    Tiểu sử về Diana

    Cầm trên tay thanh nguyệt kiếm lưỡi liềm, Diana là chiến binh của Hội Lunari, một giáo phái bị cấm đoán trong vùng đất quanh Núi Targon. Khoác trên mình bộ giáp lấp lánh màu tuyết lạnh trong đêm, cô là hiện thân cho sức mạnh của mặt trăng bạc. Có trong người tinh hoa của một Thượng Nhân từ trên đỉnh Núi Targon sừng sững, Diana không còn hoàn toàn là nhân loại nữa, cô cố gắng kiểm soát quyền năng và mục đích của mình tại thế giới này.

    Diana được sinh ra trong lúc cha mẹ cô tránh bão trên sườn Núi Targon. Họ đã du hành từ một vùng đất cách đây rất xa, bị thu hút bởi những mơ mộng về một dãy núi họ chưa từng thấy và những hứa hẹn về sự giác ngộ. Chìm trong kiệt sức và những cơn cuồng phong trên sườn đông dãy núi, và tại đó, dưới ánh trăng lạnh lùng vô cảm, mẹ của Diana trút hơi thở cuối cùng khi cô ra đời.

    Sau khi cơn bão qua đi và mặt trời lên thiên đỉnh, đội thợ săn của Điện Solari gần đó tìm thấy cô bé, bọc trong da gấu và nằm giữa vòng tay của người cha đã gục ngã vì gió lạnh. Họ đưa cô về đền, nơi cô được trình diện trước mặt trời và đặt tên là Diana. Cô bé được nuôi nấng như một thành viên của Hội Solari, một giáo phái thống trị vùng đất quanh Núi Targon. Diana được kết nạp vào hội, và được chỉ dạy phải tôn kính mọi hình thái của mặt trời. Cô được nghe về những huyền thoại của mặt trời và tập luyện hàng ngày cùng Ra-Horak, đội chiến binh của hội.

    Các trưởng lão truyền dạy rằng mọi sự sống đều đến từ mặt trời, và ánh sáng của mặt trăng là giả dối, nó không nuôi dưỡng ai mà còn tạo ra bóng tối giúp đỡ cho các sinh vật hắc ám. Tuy nhiên, Diana lại thấy ánh trăng đẹp và mê hoặc theo một cách mà ánh mặt trời khắc nghiệt chiếu rọi dãy núi không thể so bì. Mỗi đêm, cô gái trẻ tỉnh giấc, lẻn khỏi khu nhà ở của các giáo đồ và trèo lên đỉnh núi để hái những bông hoa nở về đêm cũng như ngắm nhìn từng dòng suối chuyển màu bạc dưới trăng.

    Năm tháng trôi qua, Diana thấy mình xa lạ với các trưởng lão và kiến thức họ dạy dỗ. Cô không thể ngừng đặt câu hỏi cho những gì mình đã được chỉ bảo, cô luôn nghi ngờ rằng còn nhiều điều chưa được nói đến trong mỗi bài giảng, như thể họ cố ý không dạy cho cô một tri thức hoàn thiện. Càng lớn, Diana càng thấy bị cô lập hơn khi những người bạn thời thơ ấu cũng xa lánh cô gái không bao giờ chịu hòa nhập này. Mỗi đêm, khi ngắm nhìn mặt trăng bạc dâng lên khỏi đỉnh núi, cô càng cảm thấy mình lạc lõng hơn. Có gì đó thôi thúc cô trèo lên dãy núi, nhưng mọi điều cô từng được dạy từ khi sinh ra bảo rằng dãy núi sẽ lấy đi nhiều hơn cả mạng sống của cô nếu cô dám làm việc ấy. Chỉ những ai xứng đáng nhất và can đảm nhất mới đủ sức làm một kỳ công cỡ đó. Ngày lại ngày trôi qua, Diano thấy nỗi cô đơn lớn dần và cô càng chắc chắn rằng phần nào đó trong cuộc sống của cô vẫn chưa được trọn vẹn.

    Manh mối đầu tiên xuất hiện trong một lần cô bị phạt phải quét thư viện do tranh cãi với trưởng lão. Một tia sáng mờ nhạt đằng sau kệ sách đã thu hút ánh nhìn của Diana, và khi lại gần xem xét, cô thấy những trang giấy đã bị cháy xém một phần của một bản viết tay cổ xưa. Diana cầm lấy trang sách và đọc chúng dưới mặt trăng tròn, và những gì trong đó đã mở ra một cánh cửa trong tâm hồn cô.

    Diana được biết về một giáo phái đã mất tích từ lâu được biết đến với cái tên Hội Lunari, họ coi mặt trăng là một nguồn của sự sống và cân bằng. Từ những dòng chữ đọc vội trên cuốn di thư, Hội Lunari nói về một vòng tuần hoàn vĩnh cửu – ngày và đêm, mặt trời và mặt trăng – thiết yếu cho sự hòa hợp của vũ trụ. Ánh sáng chân lý bừng lên trong tâm trí cô gái với mái tóc đen, và khi nhìn qua tường ngôi đền, cô thấy một phụ nữ lớn tuổi mặc áo choàng bằng da gấu đang lê bước trên con đường mòn phía xa dẫn lên đỉnh núi. Bước những bước mệt nhọc, bà phải chống cây trượng bằng gỗ liễu để có thể đứng thẳng. Bà nhìn thấy Diana và nhờ cô giúp, nói rằng bà phải leo lên đỉnh núi trước buổi sáng – một nhiệm vụ bất khả thi.

    Khao khát giúp đỡ người phụ nữ và leo lên dãy núi của cô chống lại mọi thứ Hội Solari đã dạy. Dãy núi là dành cho những người xứng đáng, và Diana chưa bao giờ cảm thấy mình có thể. Một lần nữa, người phụ nữ lại gọi cô giúp, và lần này Diana không do dự nữa. Cô trèo qua tường và nắm lấy cánh tay bà, dẫn bà lên đỉnh núi. Thật ngạc nhiên khi một người lớn tuổi như thế lại đi xa được đến vậy. Họ leo hàng giờ, vượt qua cả tầng mây tiến vào bầu không khí buốt giá, nơi mặt trăng và những vì sao lấp lánh như kim cương. Mặc cho gánh nặng tuổi tác, bà lão vẫn tiếp tục leo, thúc giục Diana tiến bước mỗi lần cô vấp ngã hoặc khi không khí loãng dần.

    Đêm dần trôi, Diana mất hết khái niệm về thời gian và mọi thứ, trừ dãy núi, mờ dần trong tầm mắt. Diana và bà lão leo lên cao hơn và mỗi lần cô chùn bước, ánh trăng mờ nhạt lại tiếp sức cho cô. Cuối cùng, Diana khuỵu xuống, kiệt sức và mệt mỏi, cơ thể cô đã đạt đến giới hạn của con người. Khi ngước lên, cô thấy không biết bằng cách nào họ đã lên đến đỉnh, một hành trình chẳng thể nào thực hiện nổi chỉ trong một đêm. Đỉnh núi bao trùm trong những thác sáng mờ ảo, những màn sáng lấp lánh, những màu sắc rực rỡ bay lượn và bóng ma lung linh của một thành phố bằng bạc và vàng lơ lửng trên không trung.

    Cô tìm kiếm người đồng hành, nhưng bà lão đã biến đâu mất – chỉ có bộ áo da gấu quàng quanh vai Diana cho biết bà đã từng tồn tại. Nhìn vào ánh sáng, Diana thấy sự trống rỗng bên trong cô đã có cơ hội được lấp đầy, cô có thể chấp nhận dịp may để trở thành một thứ vĩ đại hơn mọi điều cô có thể tưởng tượng. Đó là những gì Diana đã tìm kiếm suốt cuộc đời mà chưa từng hiểu rõ nó, một nguồn sống mới dâng lên và cô đứng dậy. Cô ngập ngừng bước lên trước quang cảnh tráng lệ đó, cảm thấy kiên định hơn trong từng hơi thở.

    Ánh sáng bùng phát và Diana hét lên khi nó rót vào cô, hợp nhất cô với một thứ gì đó to lớn và phi nhân, cực kỳ cổ xưa và hùng mạnh. Cảm giác này thật đau đớn, nhưng cũng thật hân hoan – một thời khắc vĩnh cửu giữa giác ngộ và ảo ảnh. Khi ánh sáng nhạt dần, cảm giác mất mát mà cô chưa từng biết đến trỗi dậy.

    Diana đi xuống núi trong một tình trạng kiệt quệ, không còn biết gì đến xung quanh, cho đến khi dừng bước trước một hang động nơi sườn núi; cửa hang là vô hình trừ khi nhìn dưới ánh trăng. Lạnh lẽo và khao khát chỗ nương náu trong đêm, Diana tiến vào hang. Trong đó, hang đá nhỏ hẹp mở rộng ra thành một di tích đổ nát của thứ từng là một ngôi đền hoặc một thính phòng lớn. Những bức tranh sơn trên tường miêu tả lại các chiến binh bạc và vàng chung lưng chiến đấu chống lại vô cùng tận quái vật khủng khiếp trong lúc vẫn tinh rơi xuống như mưa trên bầu trời.

    Ở trung tâm căn phòng cắm một thanh kiếm lưỡi liềm và một bộ giáp khác thường; một tấm áo lưới bện bằng bạc và một bộ chiến giáp hoa mỹ bằng thép sáng bóng. Trong ánh phản chiếu của bộ giáp, Diana thấy mái tóc đen của mình chuyển thành màu bạc thuần khiết, và một cổ tự tỏa sáng rực rỡ trên trán cô. Cô nhận thấy biểu tượng được khắc tinh xảo trên phiến giáp; cùng một biểu tượng trong bản chép tay cũ nát cô tìm thấy trong thư viện. Đó là thời khắc quyết định của Diana. Cô có thể quay lưng lại với vận mệnh hoặc đón nhận nó.

    Diana vươn tay ra, và khi ngón tay cô chạm vào lớp thép lạnh, tâm trí cô nổ tung hàng ngàn hình ảnh về những cuộc đời cô chưa từng sống, những ký ức cô chưa từng trải và những cảm xúc cô chưa từng biết. Từng mảnh lịch sử cuồng bạo như cơn bão tuyết trong tâm trí cô; những tri thức bí mật và vô số tương lai văng khắp nơi như đống bụi bị cơn gió thổi tung.

    Khi những ảo ảnh nhạt dần, Diana thấy cô đã khoác lên mình bộ giáp, vừa vặn như thể nó được chế tạo ra cho cô. Tâm trí cô vẫn rực cháy những tri thức vừa tiếp thu, nhưng hầu hết chúng đều nằm ngoài tầm với, như một khung cảnh tranh tối tranh sáng. Cô vẫn là Diana, nhưng cô còn là thứ gì đó to lớn hơn, thứ gì đó vĩnh cửu. Rời khỏi hang động, cô thẳng tiến về Điện Solari. Cô phải nói cho các trưởng lão biết những gì mình vừa biết được.

    Ở cửa điện, cô gặp Leona, thủ lĩnh đội Ra-Horak và chiến binh mạnh mẽ nhất của hội. Diana được đưa đến trước những trưởng lão, những người đã lắng nghe trong cơn khiếp sợ gia tăng câu chuyện về Hội Lunari. Khi cô kết thúc, các trưởng lão ngay lập tức kết tội cô là kẻ dị giáo, kẻ báng bổ, kẻ thờ phụng những vị thần giả dối. Chỉ có một hình phạt cho tội lỗi đó: cái chết.

    Diana tái nhợt đi. Làm sao những vị trưởng lão lại dám chối bỏ một sự thật hiển nhiên đến thế? Làm sao họ có thể quay lưng lại với chân lý mà đỉnh cao nhất của dãy núi thiêng đem đến? Cơn thịnh nộ của cô dâng trào trước sự mù quáng của họ, và những quả cầu lửa bạc xoáy tròn quanh cô. Trong một tiếng thét giận dữ và thất vọng, thanh kiếm của Diana quét ngang, và ngọn lửa bạc thiêu rụi mọi thứ nó chạm phải. Diana vung kiếm hết lần này đến lần khác và khi cơn thịnh nộ lắng xuống, cô thấy được cảnh tượng mình đã gây ra. Các trưởng lão đã chết và Leona nằm sau lưng cô, bộ giáp của cô tỏa khói như vừa mới được rèn. Hoảng sợ trước việc mình vừa làm, Diana bỏ chạy vào chốn hoang dã trên Núi Targon trong lúc Hội Solari còn đang quay cuồng sau cuộc thảm sát kinh hoàng.

    Bị các chiến binh Ra-Horak săn đuổi, giờ Diana tìm cách ráp nối những mảnh ký ức vụn vỡ về Hội Solari trong tâm trí mình. Những ký ức mơ hồ và tri thức thoáng qua dẫn dắt cô, chỉ cho cô một chân lý duy nhất để bấu víu – Hội Solari và Hội Lunari không cần đối địch, có một định mệnh còn lớn lao dành cho cô thay vì chỉ là một chiến binh. Định mệnh đó còn rất mù mờ, nhưng Diana sẽ tìm ra nó, dù phải trả bất kỳ giá nào.

    Truyện ngắn về Diana - Công việc trong đêm

    Đêm tối luôn là thời điểm yêu thích của Diana, ngay cả khi còn là một đứa trẻ. Vẫn luôn là thế kể từ lúc cô đủ lớn để trèo qua tường điện Solari và ngắm nhìn mặt trăng trôi dần qua dải Ngân Hà. Cô ngước nhìn qua rừng cây rậm rạp, đôi mắt tím kiếm tìm ánh trăng bạc, nhưng chỉ thấy những tia sáng mờ nhạt xuyên qua tầng mây dày và tầng lá tối đen.

    Cây cối mọc dày đặc, đen kịt và phủ đầy rêu, cành lá như những cánh tay vặn vẹo vươn lên trời. Cô không còn nhìn được đường đi nữa, nó đầy cỏ dại và cây gai chắn đường, quẹt cả vào bộ giáp của cô. Diana nhắm mắt lại khi thấy một ký ức gợn lên.

    Một ký ức, vâng, nhưng không phải của cô. Nó là một thứ gì khác, một thứ gì đó rút ra từ linh hồn thượng giới chia sẻ chung thân xác với cô. Khi cô mở mắt, một hình ảnh lờ mờ của khu rừng xuất hiện trên hàng cây trước mặt. Cô thấy cùng những cái cây đó, nhưng ở một thời điểm khác, khi chúng còn trẻ và căng đầy nhựa sống. Con đường khi ấy tràn đầy ánh sáng và hoa dại mọc hai bên.

    Khôn lớn trong môi trường khắc nghiệt của Núi Targon. Diana chưa từng thấy một khu rừng nào như thế. Cô biết mình đang thấy một vọng âm của quá khứ, nhưng mùi kim ngân và hoa nhài thật hơn bất kỳ thứ gì cô từng trải nghiệm.

    “Cảm ơn,” cô thì thầm, theo sau vệt sáng mờ ảo của lối đi cổ xưa.

    Nó dẫn Diana qua những gốc cây khô héo đáng ra phải chết từ lâu. Nó leo lên sườn núi lởm chởm đá, đi qua những hàng thông xù xì và cây linh sam. Nó vắt ngang những dòng suối trên núi và lượn qua một vách núi dựng đứng trước khi đưa cô đến một bình đài nhìn xuống một hồ rộng đầy nước lạnh và đen đặc.

    Ở trung tâm bình đài là một vòng tròn đá cao ngất, trên đó chạm khắc những hình xoắn lặp đi lặp lại và những dấu hiệu lạ lùng. Trên mỗi tảng đá, Diana thấy cùng một cổ tự đang tỏa sáng trên trán cô và biết rằng mình đã đến nơi cần đến. Cô nổi gai ốc khi một cảm giác kỳ quái nổi lên, một cảm giác gắn liền với ma thuật hoang dã và nguy hiểm. Thận trọng, cô tiến lại gần vòng tròn, đôi mắt tìm kiếm hiểm họa. Diana không thấy gì, nhưng có biết có thứ gì đó đang ở đó, thứ gì đó thù nghịch mà lại thân quen.

    Diana bước đến trung tâm vòng tròn và rút kiếm ra. Thanh kiếm lưỡi liềm sáng lên như kim cương khi ánh trăng xuyên qua làn mây. Cô quỳ xuống, cúi đầu, chống mũi kiếm xuống đất, chuôi kiếm tựa vào má.

    Cô đã cảm thấy trước cả khi nhìn thấy.

    Áp lực bất chợt tăng lên. Một đòn xung kích vào thinh không.

    Diana lao vút đi khi khoảng trống giữa những tảng đá mở rộng ra. Ba con quái thú xông thẳng vào cô với tốc độ cuồng bạo; bộ giáp xương và móng vuốt thép.

    Khủng bố.

    Diana luồn dưới cái hàm đầy răng đen bóng như gỗ mun, vung thanh kiếm thành một đường cong trên đầu, cắt con quái thú ra làm hai. Nó gục xuống, tan biến dần. Cô xoay mình khi hai con thú còn lại bao vây, giờ chúng đã cảnh giác trước lưỡi kiếm tỏa sáng của cô. Sinh vật vừa bị hạ gục giờ trở thành một vũng hắc ín sủi bọt.

    Chúng lại lao tới cô từ hai phía. Da chúng sẫm lại thành màu tía, rít lên trong thù địch. Diana nhảy qua con quái ở bên phải và quét thanh kiếm vào cổ nó. Cô ngâm nga một chú ngữ của Hội Lunari và ánh sáng rực rỡ bùng lên từ thanh kiếm.

    Con thú trọng thương và đổ gục trước sức mạnh của thanh nguyệt kiếm. Cô chạm đất và xoay người né đòn tấn công của con thú cuối cùng. Không đủ nhanh. Móng vuốt sắc nhọn cắt qua lớp thép của áo giáp và lôi cô theo. Lồng ngực con thú mở ra, để lộ một đống cơ quan cảm giác và răng móc. Nó cắn vào vai cô. Diana hét lên khi cơn lạnh tái tê lan truyền khắp vết thương. Cô xoay kiếm và đâm phần chuôi vào người con thú. Nó rít lên và buông lỏng ra. Diana lăn người đi, cắn chặt răng cố chịu cơn đau đang chạy khắp cơ thể. Cô cầm thanh nguyệt kiếm lên khi mây bắt đầu tụ lại.

    Con thú ngửi thấy mùi máu và cơn đói của loài thú săn mồi trùm lấy nó. Giờ nó đã hoàn toàn chuyển sang màu tía đen độc địa. Cánh tay đầy vuốt lộ ra và biến thành một đống móc và móng. Vết thương cô vừa gây ra cho nó bắt đầu liền lại.

    Linh hồn bên trong Diana trỗi dậy. Nó tràn đầy tâm trí cô với mối căm ghét bất diệt đến từ một kỷ nguyên khác. Những trận đánh từ xa xưa thoáng qua trước mắt cô, những trận đánh khốc liệt đến nỗi nhấn chìm cả thế giới trong lửa đó; một cuộc chiến đã thay đổi toàn bộ thế giới này.

    Sinh vật kia lao vào Diana, cơ thể nó cuộn lên sức mạnh nguyên thủy từ một thế giới khác.

    Mây tan đi và một luồng sáng bạc rọi xuống dưới. Thanh kiếm của Diana tắm trong ánh trăng, lưỡi kiếm lấp lánh. Cô chém nó xuống một nhát chí mạng, cắt đôi người con thú.

    Con quái biến mất trong một vụ nổ sáng bừng. Nó tan vào màn đêm, để lại Diana một mình trên bình đài, ngực trĩu nặng khi sức mạnh của thực thể đã cùng hòa hợp với cô trên dãy núi rút dần.

    Cô xua đi hình ảnh vọng lại của một thành phố trống rỗng đã từng tồn tại với thời gian. Nỗi buồn ngập tràn trong cô, dù cô chưa bao giờ biết nơi đây, nhưng ngay cả khi đang than khóc cho nó, ký ức về nó cũng mờ đi và cô lại trở về là Diana.

    Những sinh vật kia đã biến mất và vòng tròn đá rực sáng những sợi chỉ bạc lấp lánh. Được giải phóng khỏi nơi đầy thù hận phía bên kia tấm màn, sức mạnh phục hồi của chúng thấm vào đất. Diana thấy nó đang lan tỏa khắp nơi, xuyên qua lớp đất đá đến tận tâm trái đất.

    “Công việc đêm nay đã hoàn thành,” cô nói. “Con đường đã bị phong ấn.”

    Cô quay lại nơi ánh trăng soi bóng xuống mặt nước hồ. Nó vẫy gọi cô, từng đợt sóng không ngừng cuộn vào tâm hồn cô và thúc giục cô tiến bước.

    “Nhưng sẽ luôn có một công việc trong đêm khác,” cô nói.

    Page 3

    Video liên quan

    Chủ Đề