Nếu một ngày nào đó tôi biến mất

Trong thế giới của khu vườn, có những chuyện thú vị gì giữa cô Ốc Sên ăn chay với bác Bồ Đề, bác Cá, anh Dế Nghệ Sĩ…? Vợ chồng cô Ốc Sên bị bắt cóc, Sọc Vàng, Sọc Xanh và bạn bè đã tìm cách giải cứu ra sao? Cuối cùng, vì sao gia đình Ốc Sên phải vác ngôi nhà trên lưng và ra đi? Một câu chuyện vui tươi, hấp dẫn nhưng thấm thía về những loài vật bé nhỏ đang biến mất mỗi ngày khiến bạn đọc tự hỏi con người có thể làm gì để bảo vệ thiên nhiên môi trường?

Mộc An Tên thật: Nguyễn Thị Nguyệt Trinh Sinh năm: 1980 Hiện sống và làm việc tại Bình Định. Lớn lên từ những câu chuyện thiếu nhi, và đến một lúc nào đó bắt đầu muốn viết những câu chuyện cho thiếu nhi.

Hai cái điện thoại, một cái tự dưng hỏng, mang đi sửa. Cái còn lại, đãng trí bỏ quên ở nhà người quen. Không điện thoại, cảm giác như sống trên một hòn đảo, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài. Thế mới biết điện thoại nhiều tiện ích hơn ta tưởng. Chẳng biết sau mấy ngày không điện thoại, có ai tưởng mình biến mất khỏi thế giới này không?

Tưởng tượng nếu một ngày ta tự dưng biến mất khỏi thế giới này, chỉ có bố mẹ, anh chị ta sẽ không thể quên, vẫn nhớ về ta. Nếu một ngày ta tự dưng biến mất, mọi người rồi cũng lãng quên. Chỉ có những người ta thực sự yêu thương sẽ mãi giữ hình ảnh của ta như một kiý ức buồn. Thế nên ta biết rằng, ta sẽ yêu bản thân mình và yêu tha thiết cuộc sống này.

Cuộc sống dạo gần đây thật nhiều xáo trộn, tôi chẳng may mất đi những mộng mơ của mình mà có một người từng nói với tôi rằng,

“Nếu một ngày nào đó mộng mơ của cậu tự tan biến nghĩa là cậu đã đánh mất cuộc đời của mình.”

Phải chăng tôi đang đánh mất điều đó thật sự.

Tôi chông chênh lắm, như thể đang đứng ở mép vực, tôi không nghĩ rằng bản thân sẽ rơi vào một ngày như thế này, không phải chỉ riêng hôm nay nay mà dạo gần đây tôi chẳng còn thiết tha với những ước mơ bay bổng.

Và phải chẳng, tôi đang dần mất đi bản thân mình.

Tôi lùng tìm mọi ngóc ngách của lí trí chỉ để tìm ra một câu trả lời thỏa đáng cho câu hỏi của mình nhưng thứ tồn đọng trong tôi lúc này, lại chẳng gì ngoài sự rỗng tếch. Tôi mơ hồ, mông lung và bất định.

Tôi chẳng biết mục tiêu của ngày mai là gì, chỉ biết mỗi ngày mình còn thở là còn sống thôi. Bao hoài bão trước kia tôi ghi dấu nay cũng hoá mây xanh bay ngang trời. Tôi đang chết mòn trong những nghĩ suy của mình, tôi đang bất lực, với chính tôi.

Đôi lần, tôi tự vấn, ấm áp thực sự là như thế nào và bình yên cảm giác nó ra sao. Nhưng bao lần tôi tự hỏi mình thế, tôi lại không thể có được câu trả lời, chỉ biết hôm nay, mưa rơi không ngớt và lòng tôi thì cũng như tuôn trào một ít nước mắt.

Tôi không hiểu sự an yên của một người là như thế nào, tôi chỉ biết khi họ nghe một bản nhạc sầu muộn, miệng vẫn mỉm cười và ngước về nơi xa xăm. Có lẽ, lòng họ mưa đã thôi rơi.

Tôi biết bầu trời nào trước khi giông tố thì cũng là màu xanh, bình yên nào cũng sẽ bị đánh đổi. Tôi chỉ mong lòng mình mưa không rơi nữa, bởi lẽ màn đêm đã ghé lại từ lâu, vạn điều hanh hao nay lại tồn đọng thêm nhiều nữa, tôi biết trước được chỉ là không ngờ lại buồn bã đến thế.

Cậu thì luôn mong tôi mãi vui, mãi được yên bình, nhưng xót xa này có lẽ sẽ còn tựa lại lâu lắm. Nhiều lần muốn đánh đổi muộn phiền chỉ để lấy vài thoáng bình an nhưng sự đánh đổi nào mà không nhiều mất mát, cậu nhỉ.

Tôi sợ tôi đánh mất chính mình, sợ đánh mất luôn cả cậu, tôi e sợ nhiều hơn và như thể bị sự cô đơn nuốt chửng mình.

Thật lắm bi thương đúng không, vốn dĩ cuộc đời là một vòng tròn quay mãi, có được bình yên rồi thì chẳng bao lâu lại nếm trải xót xa thôi. Tôi chỉ mong, cậu đừng mang chung một nỗi niềm cùng tôi, vì bi thương chỉ từ một người, nếu cả hai đều như thế thì thành bi kịch mất rồi, cậu nhỉ.

Nếu một ngày bỗng dưng tôi biến mất

Nếu một ngày bỗng dưng tôi biến mất... Ai là người tất bậc vội kiếm tìm? Hay hững hờ và tất cả lặng im, Mặc cho tôi cứ chìm trong hụt hẫng.

Nếu một ngày điều đó là sự thật... Có lẽ rằng đời mất hết niềm tin. Vì trên môi luôn thốt chữ chân tình, Nhưng có được bao nhiêu người gìn giữ?

Nếu một ngày điều đó là giả sử... Chắc chỉ mình tôi cứ thế chạnh lòng. Bởi còn gì để lưu luyến đợi trông, Ngoài khoảng trống mênh mong đời cô lẻ.

Nếu một ngày nơi tâm hồn quạnh quẽ... Liệu có người san sẻ nỗi buồn tênh. Hay chỉ bằng từ đơn giản lãng quên, Cả cái tên cũng không hề tồn tại.

- Tiến Đức -

Chủ Đề