Truyện ngôn tình người phụ nữ của tổng giám đốc

    Đánh giá: 8 /10 từ 4 lượt

Đọc truyện Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc (Đã full) của tác giả Minh Châu Hoàn bạn sẽ thấy cậu truyện tình yêu này chẳng biết là đúng sai hay oan trái, chỉ biết rằng khi đã bước qua cô chỉ còn lại mặn đắng trong lòng. Đây là một trong những truyện ngôn tình hay nhất ...

Xem thêm »

Đọc truyện Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc (Đã full) của tác giả Minh Châu Hoàn bạn sẽ thấy cậu truyện tình yêu này chẳng biết là đúng sai hay oan trái, chỉ biết rằng khi đã bước qua cô chỉ còn lại mặn đắng trong lòng. Đây là một trong những truyện ngôn tình hay nhất do bạn đọc bình chọn trên website webtruyen.comYêu không sai, nhưng yêu sai người, trao tim lầm chỗ, thì mang lại vết cứa đến muôn đời.Mang thai được hai tháng, anh bất ngờ đưa đơn ly hôn mà không có dấu hiệu báo trước.“Không còn đường nào cứu vãn nữa sao?” Cô đang ở trong phòng bếp làm bánh sinh nhật ngọt ngào cho anh, trên mặt cô dính đầy bột mì trông thật buồn cười. Giọng cười của anh trước sau như một đầy sự mỉa mai, anh kiên quyết lắc đầu.“Nếu em…. có con của chúng ta?” Cô thử thăm dò nhưng anh vẫn cười một cách hờ hững.“Hứa Hoan Nhan, từ trước đến nay tôi đều dùng biện pháp an toàn” Anh lo lắng khoát tay đưa tờ ly hôn trước mặt cô.Cô ký giấy theo lời đề nghị của anh, cô rời đi không mang theo gì ngoài sinh mệnh bé nhỏ ba tháng trong bụng cô.Ba năm sau, Thân Tống Hạo chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày anh gặp lại Hứa Hoan Nhan. Cô trong tay với người đàn ông khác, nhìn anh mỉm cười gật đầu rồi đi lướt qua anh mà không quay đầu lại….Anh và cô rồi có vô tình bước qua nhau, là số phận trêu đùa để chạm trán bâng quơ, cô và anh và rồi đứa trẻ, cả người đàn ông kia nữa sẽ ra sao.

Cùng đọc và tìm hiểu qua truyện Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc nhé!!!

  • DS Chương
  • Đọc Truyện

Truyện ngôn tình người phụ nữ của tổng giám đốc

Truyện Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc Full của tác giả Minh Châu Hoàn Hoan Nhan đi tới đầu hẻm ngập ngừng một chút, đứng dưới mái hiên nhà người khác, nhìn cơn mưa tơ bạc, tóc cô có một chút vàng óng, vừa vặn chạm vai, tóc cắt ngang trán có hơi dài, che lông mi ở phía trên, đôi mắt như phủ sương mù. Làm sao có thể tốt đây? Quần áo nếu như ướt buổi chiều làm sao quay về trường học? Ngày hôm qua thay quần áo ở nhà trọ còn chưa có thời gian để tắm... Hoan Nhan cúi đầu nhìn giày trên chân một chút, cuối cùng khẽ cắn môi, đem cặp sách giơ lên đỉnh đầu hướng nhà ngõ hẻm sâu mà chạy. Đẩy cửa rỉ sét đầy lỗ thủng, lập tức nghe giọng mẹ kế Hoàng Thư Quyên đang cãi nhau đến dọa người ở trong phòng: "Uống, uống đi, sớm muộn gì có ngày ông chết vì rượu, xem ai có thể chăm sóc người thân ông trước lúc ông chết". Tim Hoan Nhan đau xót, cúi đầu bước chân nhẹ nhàng trở về phòng của mình, lại bị ánh mắt sắc bén của Hoàng Thư Quyên nhìn thấy, lập tức đến trước mặt cô vênh váo tự đắc kêu la: "Hứa Hoan Nhan, cô không làm việc nhà mà muốn trốn tránh sao?". Hứa Hoan Nhan không thể làm gì khác hơn là dừng lại bước chân, cúi đầu lẩm bẩm một tiếng: "Mẹ, ba".

Nguồn Lqđ dien dan

Đang tải Player đọc truyện...

Chương 4: Xe taxiĐi xuống cầu thang, Tống Gia Minh thân mật sờ lên tóc Lâm Thiến: "Em chờ một lát, anh lái xe tới."Lâm Thiên hờn dỗi nhẹ nhàng nhón chân, hôn lên mặt Tống Gia Minh, gật đầu một cái.Hoan Nhan lờ đi nhìn cơn mưa, hình ảnh đó giống như là cây kim, từng chút từng chút, chậm chạp, giống như tra tấn, ghim ở trên ngực của cô.Cô ôm chặt cánh tay, cảnh thấy lạnh không chịu nổi, ngay cả hàm răng cũng bắt đầu run rẩy.Xe dừng ở bên cạnh ký túc xá, Tống Gia Minh cầm ô ôm Lâm Thiến, vừa muốn đi lại thấy Hoan Nhan hình như mềm lòng một chút, dừng bước: "Hoan Nhan, bọn anh sẽ trở lại đón em...."Hoan Nhan vừa muốn mở miệng, ánh mắt lợi hại của Lâm Thiến lại một lần nữa quét tới, cô cong miệng, yểu điệu nói: "Gia Minh, anh xem trên người Hoan Nhan cũng ướt đẫm, lại bẩn, thế nào lên xe?""Em, em có thể tự mình chạy tới.... Vẫn là quán bar cũ phải không?"Hoan Nhan kinh ngạc ngẩng đầu lên, hốc mắt dường như có cây kim đâm vào, cô nhìn Tống Gia Minh ngập ngừng một lát sau đó gật đầu, lập tức lại ôm cặp sách một lần nữa chạy vào trong mưa.... Cô tự nguyện ở trong mưa dầm mình ướt đẫm, cũng không muốn nhìn người đàn ông của mình cùng người khác anh anh em em, coi như là, anh ta đã trở thành bạn trai của người khác!Tiếng kèn xe ở trong mưa vang lên, theo bản năng Hoan Nhan muốn nhảy ra nhưng chiếc xe vẫn ép vào vũng nước, bắn tung tóe lên người cô....Hoan Nhan giật mình, nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, còn Lâm Thiến cười duyên một cái....Cô ta và Tống Gia Minh quen nhau ở quán bar.Hoan Nhan hít sâu một hơi, ôm cặp sách đi vào, lại nhìn thấy Lâm Thiến nhiệt tình vẫy tay: "Hoan Nhan, ở đây!"Hoan Nhan xuyên qua đám người đi đến, trên bàn một chai rượu Hennessy(*) đã được mở.(*)Rượu Hennessy: Jas Hennessy& Co hay Hennessy là một công ty sản xuất rượu hàng đầu của Pháp đồng thời cũng là đồng lãnh đạo công ty sản xuất hàng hiệu nổi tiếng Louis Vuitton. Đây là công ty sản xuất và kinh doanh rượu, có lịch sử hoạt động lâu đời và cũng là loại rượu yêu thích của nhiều nhân vật yêu thích rượu hàng đầu trên toàn thế giới.Hoan Nhan ngồi xuống, mặt không chút thay đổi nhìn lại Tống Gia Minh: "Anh muốn lời chia tay của em, em đồng ý."Tống Gia Minh cũng không ngờ nhìn Hoan Nhan, ôm chặt Lâm Thiến: "Hoan Nhan, em rất tốt, đơn giản lại hiền lành, nhưng mà, cho đến khi gặp Lâm Thiến, anh mới phát hiện yêu như vậy không giống nhau...." Hoan Nhan cười ảm đạm, tự mình rót một ly rượu đưa đến bên miệng, tửu lượng cô rất yếu, nhưng mà lần này cũng cố ý uống một hơi, cổ họng như muốn thiêu đốt, trong người ấm lên, cô nhìn Tống Gia Minh: "Đừng nói, lời chia tay tôi đã đồng ý, những thứ khác tôi không muốn biết."Con mắt Lâm Thiến vốn kiêu ngạo cũng xám xịt đi một chút, cô tưởng rằng sẽ thành công nhìn Hoan Nhan đau đớn giữ lại, nhưng không ngờ cô ta lại bình tĩnh như vậy, không để cô nhấm nháp sự thắng lợi...."Hoan Nhan, tôi biết trong lòng cô bực bội, nhưng mà chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng...."Lâm Thiến rót đầy ly rượu, đẩy tới trước mặt cô: "Hoan Nhan, tửu lượng cô tốt đấy, uống thêm một ly nữa?"Trái tim Tống Gia Minh cũng không nỡ, đưa tay cầm ly rượu trở lại: "Hoan Nhan không thể uống rượu....""Ai nói?" Lâm Thiến hờn dỗi trợn to hai mắt, nhìn lại Tống Gia Minh: "Lần trước gặp gỡ, Hoan Nhan và Văn Tịnh uống say bí tỉ bị người khác cõng trở về, ngày ngày Văn Tịnh ăn chơi trác táng, cùng người khác quan hệ, có thể làm gương tốt sao?"Ào ào.... Hoan Nhan cầm ly rượu không một chút nghĩ ngợi hất lên trên mặt Lâm Thiến, lần đầu tiên cô không khống chế được ở trước mặt người khác phát giận: "Cô có thể giành bạn trai của tôi, cô có thể làm nhục tôi, nhưng không cho phép cô nói xấu Văn Tịnh, tôi nói cho cô biết, so với cô Văn Tịnh còn sạch sẽ gấp nhiều lần!"Hoan Nhan kích động đứng lên, ôm cặp sách của mình, cười lạnh nhìn Tống Gia Minh đang sững sờ, cô không chịu khuất phục nâng cằm lên, trong đôi mắt tràn đầy giễu cợt, vốn là cô không muốn, nhưng bây giờ cô uống say? Cô gằn từng tiếng mở miệng: "Tống Gia Minh, chúc mừng anh đã tìm được một chiếc xe taxi."

Chương 5: Tôi tên là Hứa Hoan Nhan

"Hứa Hoan Nhan, cô dám nói xấu tôi!" Đương nhiên Lâm Thiến không chịu nhục, bỗng đứng lên, nắm tóc cô kéo ngồi lại vị trí trước, hung hăng đánh một bạt tai: "Cô có tư cách gì? Có năng lực gì để Tống Gia Minh thích cô nên đừng nói tôi là xe taxi!""Lâm Thiến, đừng làm loạn." Tống Gia Minh nghe xong, vẻ mặt u ám ngồi dậy, ngăn Lâm Thiến lại, lạnh lùng nhìn Hoan Nhan té ngồi trên ghế: "Hứa Hoan Nhan, bây giờ Lâm Thiến đã là bạn gái của anh, anh không cho phép em làm nhục cô ấy, em mau tới chỗ cô ấy nói xin lỗi.""Tại sao?" Hoan Nhan ngẩng đầu lên, đôi mắt rực rỡ như ngọc lưu ly: "Tại sao bị người khác giành bạn trai mà còn hướng đến người thứ ba xin lỗi?""Hoan Nhan, xin lỗi." Tống Gia Minh chần chừ một lát, cuối cùng không nhịn được nhìn cô lại nói.Hoan Nhan đứng lên, tiện tay chỉnh làn tóc rối loạn ở phía sau tai, cô tự giễu cười một tiếng: "Tống Gia Minh, anh cho rằng tôi giống như trước kia không có linh hồn như búp bê vải mặc cho anh điều khiển, bây giờ các người như vậy thì tôi có thể ngoan ngoãn nghe lời anh nói sao?"Tống Gia Minh nhìn cô gái trước mặt không còn nghe anh định đoạt nữa, mi tâm không khỏi xiết chặt lại: "Hoan Nhan, em thay đổi như vậy hùng hổ dọa người không nói đạo lý như vậy từ khi nào?"Hoan Nhan nhìn lại, bụng đầy uất ức, không cam chịu, lại bị dồn ép chất vấn một chữ cũng không nói ra được, cô đứng lên, không còn sức lực mở miệng: "Thật xin lỗi, Lâm đại tiểu thư, tôi chúc hai người hạnh phúc đầm ấm đến già, vĩnh viễn không gặp được người thứ ba." Xoay người, bước chân cô không hề do dự, bị Tống Gia Minh bỏ, cô không sợ, bị người thứ ba khi dễ cô cũng không sợ, cô chỉ lo lắng, ngày mai làm sao có mười vạn tiền, thế nào cũng bị mẹ kế bán đi!Lúc đi ra quán bar, trời mưa càng lớn, dù sao đã ướt đẫm, Hoan Nhan không chú ý nữa, dưới ánh mắt hoảng sợ của người qua đường từng bước đi vào trong mưa.Một ly rượu đầy, lúc này xem như nó phát huy tác dụng, Hoan Nhan bắt đầu đi không vững, bước chân cũng bắt đầu nghiêng ngả...."Hứa Hoan Nhan, kiên trì.... Không được chết ở đường phố, không được chết thảm hại như vậy, đôi cẩu nam nữ kia sẽ cười nhạo...."Hoan Nhan lẩm bẩm dừng bước, lấy nước mưa trên đường phố rửa sạch sẽ, cô chờ ở ven đường, đưa tay vẫy đón xe, cô muốn về nhà, không, không phải là ngôi nhà lạnh ngắt đó, tắm vượt qua hai mươi phút sẽ bị mắng, không phải là nhà đó, là ngôi nhà mà có thể yên ổn ngủ một giấc mà không bị người khác làm ồn....Từng chiếc xe vội vã từ bên người cô chạy qua, đối với việc cô vẫy tay giống như là chưa từng nhìn thấy, Hoan Nhan chửi mắng một câu, dứt khoát đến giữa đường phố, ngăn chặn được một chiếc xe....Đèn xe phát sáng làm ánh mắt cô đau đớn, chậm rãi ngừng lại, Hoan Nhan nhìn qua các đốt ngón tay, vừa nhìn thấy chính là chiếc xe xa hoa, trong đầu Hoan Nhan cũng là bột nhão, cô trực tiếp tiến lên, hai tay vịn trên kính trong suốt ở tay lái, hướng về phía người đàn ông bên trong tối cười thật to: "Này, tôi tên là Hứa Hoan Nhan, có thể hay không đưa tôi về nhà...."

Chương 6: Có phải anh có rất nhiều tiền không?

Người đàn ông lấy tay tháo kính đen xuống, lộ đôi mắt hoa anh đào rạng rỡ, trong mắt kia tràn đầy ngả ngớn và xem thường, nhìn lại cô gái nhếch nhác trong mưa.Nữa đêm cô ở đầu đường, sắc mặt nhợt nhạt giống quỷ, ngăn chặn xe của anh lại, muốn anh đưa cô về nhà?Khóe môi khinh thường của Thân Tống Hạo nâng lên, tầm thường như vậy, gái đứng đường cũng nên về nhà nghỉ ngơi! Cô ta thật đúng là chuyên nghiệp.Anh không để ý tới, lại một lần nữa đạp chân ga, xe gầm một tiếng rời đi, vẻ mặt tươi cười lập tức biến mất, ở phía sau kính, Thân Tống Hạo lờ mờ thấy bóng dáng kia từ từ ngã ở vũng nước, rất lâu cũng không thấy nhúc nhíc ....Hoan Nhan nằm ở vũng nước, nước lạnh buốt dội vào mắt mũi miệng cô, dường như muốn xua tan đi thần trí mơ màng không rõ, cô làm gì? Một người đơn giản trẻ trung, ở chung một chỗ với Tống Gia Minh nửa năm, chỉ trong tầm tay, vậy mà Hứa Hoan Nhan cô lại ở trên đường tùy tiện cản xe người đàn ông khác?Trong lòng vẫn luôn để ý, để ý người phản bội kia, để ý người kia không nể mặt làm nhục, để ý cô bỏ ra tất cả tình cảm....Đèn xe lại một lần nữa sáng lên, Hoan Nhan cố sức mở mắt, vẫn là chiếc xe mới vừa rồi, cửa xe bên cạnh cô cũng mở ra, người đàn ông kia, kiêu ngạo nâng cằm: "Này, lên xe, cô muốn chết ở chỗ này sao?"Hoan Nhan vùng vẫy đứng lên, trên đầu gối đau nhức, cô bất lực gục ở nơi này, cắn môi, không nói một câu.Thân Tống Hạo vỗ vô-lăng, trong miệng chửi một câu rồi mở cửa xe ra, hẳn là dây thần kinh đáp sai rồi, mới tới coi người phụ nữ không hiểu này?Được rồi, kỳ thực anh là một đại thiếu gia, không muốn thêm vụ tai tiếng, hoặc là xảy ra án mạng để cho râu ria ông già nhà anh dựng lên!Một tay trực tiếp nâng cô đứng lên đẩy vào chỗ ngồi. Shit! Ngày mai anh phải đổi xe!"Cô đi đâu vậy?" Anh cầm khăn lông xoa xoa tóc còn đọng nước của cô, lại vứt khăn lên trên người cô.Hoan Nhan do dự một chút, trong đầu vụng về hoạt động, nhà? Nhất định không thể quay về, ký túc xá? Đã sớm khóa cửa.... Trên người cô, ngay cả tiền xu cũng không có, còn đi được nơi nào?Cô cầm khăn lông run rẩy lau mặt, cảm giác được bên trong xe ấm áp lên, hẳn là mở lò sưởi...."Tôi, tôi không biết...." Hoan Nhan giống như con mèo lang thang, co lại ở phía sau chỗ ngồi, khóe mắt cụp xuống, càng lộ ra ánh mắt tội nghiệp...."Làm ơn đi tiểu thư, nhà cô ở nơi nào cô hẳn phải biết chứ!" Thân Tống Hạo tràn đầy tức giận đứng lên, buổi tối tốt đẹp như vậy, lại bị người phụ nữ đáng chết này phá hoại hết!"Tôi trở về sẽ bị mẹ mắng chết.... Làm ơn, anh tùy tiện tìm giúp tôi một khách sạn, tôi sẽ trả tiền lại cho anh...."Hoan Nhan hổ thẹn cúi đầu, mặt bắt đầu nóng lên, đối với một người không quen biết vay tiền, cô cũng không dám mở miệng như vậy, đêm nay phá lệ, thật sự là rất nhiều!Anh im lặng không lên tiếng, Hoan Nhan lấy hết dũng khí, lại một lần nữa hỏi: “Anh…. Có phải anh có rất nhiều tiền không?"Cô nhất định, nhất định phải có được mười vạn tiền, chờ khi tốt nghiệp, cô có thể rời khỏi chỗ này, bắt đầu cuộc sống mới, không bao giờ.... Trở về ngôi nhà này nữa!