Vũ nam Đam mỹ Review

                                    
                                          

Đọc lại Kim Bài Đả Thủ, chợt nhận ra Phòng Vũ chưa lần nào nói lời yêu với Dương Lỗi. Nếu Dương Lỗi từng thề thốt "Tôi thích anh", thì Phòng Vũ chưa bao giờ trực tiếp thổ lộ tình yêu của mình. Lúc bị gặng hỏi về bản chất mối quan hệ của cả hai, Phòng Vũ cam đoan "đối xử thế nào, về sau sẽ không thay đổi". Nghe Dương Lỗi kể về gia đình, về tuổi thơ của mình, Phòng Vũ quyết định "Sau này, đây là nhà của chúng ta, em đừng đi...". Anh không dám nói lời yêu, vì 'yêu' đối với anh là ràng buộc, là lời cam kết; anh không muốn Dương Lỗi bị sa sâu hơn nữa vì lời nói của mình. Hơn nữa, tình yêu là một thứ quá thiêng liêng, trừu tượng; nhiều lúc ta tưởng đấy là tình yêu, nhưng hóa ra không phải. Có lẽ, anh cũng sợ. Tình cảm này quá mới mẻ, quá mãnh liệt. Anh sợ mình ngộ nhận đấy là tình yêu.

Cả câu truyện, câu nói gần với lời yêu nhất của Phòng Vũ chỉ vỏn vẻn "Chỉ muốn gặp em thôi". Nếu "anh yêu em" có phần trừu tượng [ai biết yêu là gì?], thì cái muốn trong câu nói của Phòng Vũ lại trực tiếp, hữu hình hơn rất nhiều. Thực ra, dân xã hội đen thuần túy như Phòng Vũ không hợp nói lời hoa mỹ: lần hội họp cuối, Hoa Miêu chỉ hỏi Dương Lỗi "có thể làm đại ca sung sướng được không?". Không phải "hạnh phúc", mà là "sung sướng". Câu từ mang ý nghĩa nhục dục, nhưng cái tình trong đó, ai cũng hiểu được.

Tôi ấn tượng ngày ra tù, Phòng Vũ lao về tìm Dương Lỗi. Phong Vũ tổn thương Dương Lỗi quá nhiều. Anh vốn không thể gặp cậu. Không nên. Để rồi dằn lòng không đã, việc đầu tiên anh làm sau khi ra tù là về Giang Hải. Để gặp cậu. Chỉ muốn nhìn cậu. Chỉ một lần một lần, một lần thôi. 

Yêu một người gần thập kỷ, mà giờ đây chỉ dám nhìn trộm. Ánh mắt anh đau đáu dõi theo cậu ấy trên thao trường. Mỗi lần nghe giọng của cậu, mỗi lần thấy cậu, gặp cậu, là một lần anh tự cứa dao vào tim mình. Vết sẹo trên cánh tay Dương Lỗi rõ mồn một, còn những nhát dao trên tim Phòng Vũ, để cho ai xem? Ánh mắt anh đau đáu, là dõi về ai đây?

Phòng Vũ lớn lên ở Giang Hải. Anh rời Giang Hải vì một người, về Giang Hải cũng vì người đó. Kỉ niệm của họ ở đây nhiều quá. Khách sạn, nhà trọ, chiếc giường thép, những con đường vẫn còn đó, nhưng người đã chẳng còn. Trái tim lại toét máu kia dành cho ai?

Phòng Vũ yêu âm thầm, lặng lẽ. Anh dịu dàng quá [từ này dùng trên người một tên lưu manh, nghe thật buồn cười đúng không?]. Giá như anh ích kỷ một chút, có lẽ nỗi đau của họ có thể chấm dứt nhanh hơn? Hoặc có thể chúng sẽ k bao giờ bắt đầu...

Đối lập với một Phòng Vũ chững chạc là một Dương Lỗi bồng bột, trẻ con. Bồng bột trong cách cư xử với Phương Mai, trong cả cách anh theo đuổi Phòng Vũ. Thực ra tôi nghĩ Dương Lỗi là kẻ quá coi trọng bản thân mình, coi trọng tình cảm bản thân, tâm niệm bản thân là đau khổ nhất mà k nghĩ tới  nỗi khổ riêng của người khác. Ba của Dương Lỗi, ông cũng khó xử lắm chứ. Nếu không phải vì quá yêu mẹ Dương Lỗi, ông đã không tức giận khi nghe tin bà ngoại tình. Tuy ngày gặp lại Phòng Vũ, Dương Lỗi đã trưởng thành hơn, chín chắn hơn. Nhưng cậu vẫn tâm tâm niệm niệm mình là người bị tổn thương nhiều hơn trong tình yêu đó.

Nói Dương Lỗi bồng bột vậy, nhưng chính cậu lại là người thông minh hơn trong cả hai. Hổ phụ sinh hổ tử, tuy cậu không học hành đến nơi đến chốn, nhưng không ai có thể phủ nhận cậu là người có tài, khả năng lãnh đạo. Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, cậu có thể nói chuyện với mọi thành phần trong xã hội, từ làm công ăn lương đến xã hội đen, từ bà con lối xóm đến người trong quân đội. Yến Tử Ất chẳng dưới một lần giao cho Dương Lỗi những việc liên quan tới bàn giao mặt bằng, thống nhất tiền đền bù, vốn là những việc đòi hỏi sự nhạy bén trong giao tiếp. Dương Lỗi rất có tài lãnh đạo. Nếu làm đại ca đòi hỏi khả năng đánh đấm giỏi, phải có tình có nghĩa với anh em, thì để thăng tiến trong quân đội, bạn không chỉ phải tuân thủ luật lệ, mà còn phải biết cách xử lý hàng tá mối quan hệ dây mơ rễ má. Dễ nhận thấy, tuy mọi người biết gia cảnh của Dương Lỗi, tuy cậu không bao giờ lợi dụng thanh thế gia đình mình, Dương Lỗi vẫn được mọi người nhất nhất nể phục.

Tuy Dương Lỗi nhiều lần nói Phòng Vũ là kẻ có tài, nhưng sự sáng suốt của anh chỉ được thể hiện qua 2 lần đàm phán. Còn lại, tôi mới chỉ thấy được vẻ trượng nghĩa của Phòng Vũ, chứ chưa thấy được sự "cơ trí" của anh. Có lẽ vì hết lần này đến lần khác, người bị đụng vào đều là anh em vào sinh ra tử với Phòng Vũ, nên anh chẳng thể sáng suốt mà chỉ hành động theo bản năng. Khi La Cửu mất, anh hoàn toàn có thể giao Kiều Hoằng cho pháp luật, cùng lắm đút lót để họ chắc chắn bị xử tử, nhưng cuối cùng anh lại làm gì? Truy sát Kiều Hoằng, bất chấp mình có thể lâm vào tử tội. Thực ra, tôi có thể lý giải một phần cách làm của Phòng Vũ. Từ ngày Đại Hổ chết, anh đã chẳng còn lòng tin vào pháp luật, vào công lý nữa. Vì lẽ đó, anh tự tạo ra sự công bằng cho chính mình, sự trượng nghĩa với anh em chính là một phần trong số đó.

Lại nói tới cách nhân vật phụ. Nào Hoa Miêu, Lâm San San, Phương Mai, tuy là người thứ ba, nhưng ai dám ghét họ được? Họ dũng cảm theo đuổi người mình yêu, và khi tình cảm của họ không được đáp lại, họ không quy lụy. Cuộc đời vẫn tiếp tục, việc gì phải níu kéo thứ không thuộc về mình?

Chủ Đề