Cô đơn và độc thân khác nhau như thế nào

Dear.vn – Con người ta cứ mải vội vàng tìm kiếm những gì quá lớn lao để rồi chẳng nhận ra trong bản thân mình vốn dĩ đã tồn tại một thứ ánh sáng bình an đang lặng lẽ đồng hành cùng một người độc thân.

Trong cuộc sống này, chúng ta luôn mong muốn có một sự bình an, an lành và khi ta độc thân thì cũng chính là lúc ta có sự an lành đó. Vậy nên ta cũng có thể gọi tắt “Độc thân là Quang An”. Vì Quang là ánh sáng, sự chiếu sáng. An là an lành, bình an. Quang An chính là sự kết tinh lại, mang ánh sáng của những điều bình an soi rọi bản thân mỗi con người. Khi ta độc thân cũng là lúc thứ ánh sáng đấy tỏa sáng và chiếu mạnh hơn khi nào hết. Con người ta cứ mải vội vàng tìm kiếm những gì quá lớn lao để rồi chẳng nhận ra trong bản thân mình vốn dĩ đã tồn tại một thứ ánh sáng bình an đang lặng lẽ đồng hành cùng một người độc thân.

Độc thân cũng chả sao cả, chỉ là ta đã từng tổn thương khi yêu chân thành mà thôi và ta có quyền tự hào về điều đó vì ít nhất ta đã sống thật với chính con người của mình. Chắc hẳn rằng ít nhiều trong trái tim ta vẫn còn nhen nhói một ngọn lửa thù hận nào đó cho người phản bội ta. Đúng, ta tổn thương vì ta bị bỏ rơi nhưng như vậy thì đã sao? Người khác có thể cười ta như vậy cũng chả sao cả. Họ cười trên nỗi đau ta chịu, họ sung sướng còn ta đau khổ rồi ta lại thêm căm hận hơn. Hà cớ gì phải khổ vậy chứ, ta có quyền lãng quên và sống cuộc đời của riêng mình cơ mà. Ta luôn động viên bản thân đấy nhưng lí trí lại chẳng bao giờ thắng nổi trái tim để rồi ta cứ mãi “độc thân và cô độc”. Ta chấp nhận đau khổ thì ta cũng phải chấp nhận “độc thân không cô độc”. Đấy là quyền lợi của ta, ta có thể làm và đấy cũng là nghĩa vụ của ta.Không thể miễn cưỡng bản thân nhưng trong tim ta đã có ánh sáng mang tên quang an thì sao ta lại không sớm sử dụng ánh sáng đấy, nó là sự độc quyền sở hữu của mỗi cá nhân.

Không lẽ sớm mai nào ta cũng chào bình minh bằng nỗi nhớ về một người không thuộc về mình. Bình minh của ta xứng đáng đẹp hơn thế, xứng đáng được những điều tốt đẹp hơn và chính bản thân ta hãy tự cho mình điều đẹp đẽ đó. Đến một số phận bi đát như Chí Phèo nghe tiếng chim của sáng sớm còn yêu đời và nhìn nhận về một tương lai tốt đẹp thì sao ta lại không thể chứ. Hãy từ từ cảm nhận những ánh sáng nhỏ bé đang len lói trong tim ta biết đâu rằng cuộc đời ta hạnh phúc hơn ta tưởng.

Thiếu vắng một người thương ảo tưởng nhưng ta có vạn người thương thực tế vì vậy chẳng bao giờ cô đơn bủa vây ta. Họ bên cạnh một cách thầm lặng, họ không thể nắm tay trước đám đông nhưng trong bóng tối mịt mù của sự đau khổ họ sẽ nắm tắm ta cùng đồng hành với ta trong bóng đêm đó và niềm hi vọng của họ đó chính là ta được hạnh phúc. Vậy ta đã thực sự hạnh phúc chưa? thực sự làm được điều họ mong mỏi chưa?. Ta làm tất cả vì người ta yêu nhưng ta chưa bao giờ làm tất cả cho người yêu ta vậy chẳng phải quá vô tâm rồi sao?.

Ta cô độc vì ta cứ mãi u mê cho những dại khờ của tình yêu mà ta tạo ra. Nhưng ngẫm lại bản thân mình sinh ra vốn dĩ được hưởng những gì hạnh phúc, tốt đẹp thì sao phải khổ mãi chỉ vì một nỗi đau. Chúng ta luôn tìm kiếm tình yêu theo một lối mòn, một sự lầm tưởng rằng mình cần phải tranh đoạt, toan tính, hay thậm chí là ra sức chinh phục để có được tình yêu. Trực giác mách bảo ta rằng chỉ bằng cách rộng mở trái tim mình và trao yêu thương vô điều kiện, thì tình yêu thương mới có thể bắt đầu tuôn chảy vào cuộc đời chúng ta. Nhưng đấy lại là một sai lầm.

Chỉ với những hành động, cử chỉ ân cần tử tế, không vụ lợi, chan hòa trong đó là sự bao dung, khoan thứ vô điều kiện và lòng trắc ẩn bao la, chúng ta sẽ cảm nhận được yêu thương. Từ ý muốn mang lại lợi ích cho ‘‘người khác’’ trước cả bản thân, tình yêu thương trở nên thật sự hiện hữu và được cảm nhận. Tuy nhiên điều này chỉ xuất hiện khi đó không phải là hành động chủ tâm đầy toan tính, khi động cơ hành động vô tư, trong sáng.

Khi chúng ta chấm dứt thái độ mong muốn, đòi hỏi, đón nhận, chiếm giữ và thậm chí việc trao đi dựa trên ‘‘danh nghĩa’’ của tình thương thì quang an trong tâm hồn con người mới tỏa sáng. Khi quang an tỏa rạng chúng ta nhận ra yêu thương luôn tồn tại ngay trong nội tâm ta, không thể cố công tìm kiếm mà có và cũng không thể biến mất, yêu thương mãi mãi tồn tại ngay trong lúc này. Đó mới thực sự là bản chất của độc thân.

Độc thân đâu hề cô đơn chẳng phải có ánh sáng mang tên sự bình an trong mỗi trái tim con người rồi sao? Hãy để ánh sáng đó song hành với cuộc đời ta, trải nghiệm cùng ta trên con đường ta chọn. Bởi vì cuộc hành trình từ cái đầu đến trái tim của tâm hồn luôn cần một thứ ánh sáng soi rọi hãy cho quang an là bạn đồng hành. Và hãy cũng cứ gọi tắt ‘‘độc thân là quang an’’ thì cuộc đời ta sẽ chẳng hề cảm thấy cô đơn khi độc thân.

Vân Nam

Cô đơn và cô độc cũng gần giống nhau bạn ah. Bạn thử hóa thân mình vào hai nhân vật cô đơn và cô độc ấy để xem cảm giác như thế nào. Có dễ chịu không? Nỗi đau của cô đơn giống như mình sống giữa nhiều người không ai thương mình không ai quan tâm mình, không ai hỏi tới mình một câu, mình muốn nói chuyện với ai người ta cứ lơ lơ không muốn bắt chuyện trả lời. Mình không tìm được ai để thương! Cái đó có thể tự tử chết được. Còn cô độc là một nỗi đau bạn ah, chúng ta thường sống xung quanh với con người, ít ra thì chúng ta còn có gia đình, người thân bạn bè của mình, những người xuất gia còn có cả đại chúng của mình.Chúng ta chưa bao giờ cảm nhận được cuộc sống trống vắng hiu quạnh dày vò của một người cô độc sống xung quanh không có một bóng người. Nó còn ray rắt hơn cả sự nghèo khó sự nhục mạ, sự đau khổ... Bởi vì trong não chúng ta được lập một chương trình để luôn luôn có người mà quan hệ, tiếp xúc thương yêu. Nên chẳng có cái nào ở đây mà vui hơn cả nếu cô độc hay là cô đơn.

Tôi cũng chúc bạn luôn có thật nhiều người để mà quan hệ tiếp xúc và yêu thương. Và có lẽ tôi chính là một trong số đó!

Cô ấy thích cảm giác tự do tự tại, không vướng bận những hờn giận vu vơ của tình yêu. Nhưng lạ kỳ, nỗi cô đơn tựa như một sợi dây, luôn cuốn chặt cô vào những mảng màu hoang hoải đầy ám ảnh.

Chúng ta thường nhắc đến hai từ hạnh phúc với muôn vàn sắc thái khác nhau. Kiểu như, “hôm nay anh ấy tặng một bó hoa ngát hương”, “hôm kia chúng mình đi du lịch chung” hay cũng có khi đơn giản chỉ là “cùng nhau ăn một bữa cơm, mặc kệ bên ngoài trời đang mưa”. Mỗi người tự chọn cho mình những con đường khác nhau, và theo đó, hạnh phúc hay cô đơn cũng chẳng hề giống nhau.

Mỗi người đều chọn cho mình những con đường riêng, miễn sao bản thân cảm thấy hài lòng, đó chính là một dạng của hạnh phúc rồi. [Ảnh minh họa: Tuyết Nga]

Cuộc sống của những cô gái “hăm lăm hăm sáu” không chỉ xoay quanh tình yêu. Bởi suy cho cùng, tình yêu cũng chỉ là một phần của cuộc sống.

Khi còn 20, chúng ta xem tình yêu như một điều tôn thờ hơn bất thảy thứ gì khác trên đời này. Nhưng khi trưởng thành hơn, trải qua những giông gió cuộc đời, chợt nhận ra, còn nhiều điều đáng để bận tâm.

Cô đơn đôi khi là sự chọn an toàn. Cuộc sống một mình không hẳn quá tệ như bạn tưởng tượng. Cô đơn để trưởng thành, để biết bản thân mình đang mong chờ điều gì nhất. Tất nhiên, sẽ có lúc bạn cảm thấy mọi thứ đè nặng trên mi mắt, đến độ khóc không điểm dừng.

Khi bước chân lên chuyến tàu đến với thế giới người lớn, bạn sẽ chẳng được phát tấm vé khứ hồi nào cả. Mọi thứ như mũi tên một chiều, chỉ có chiều đi mà không có phương quay lại. Cô ấy cứ thế trưởng thành, cứ thế mải miết chạy đuổi theo những hoài bão tuổi trẻ.

Dẫu đến cuối cùng, sự lựa chọn của bạn không như ý nguyện cũng đừng phiền lòng. Bởi cuộc đời đều có những đáp án, đợi thời điểm thích hợp bạn sẽ hiểu ra thôi. [Ảnh minh họa: Tuyết Nga]

Hoặc có thể, cô ấy từng trải qua cuộc tình không mấy vui vẻ, những vết thương để lại nơi lồng ngực trái sâu hoắm, ám ảnh đến tội nghiệp. Người đến sau vốn không có lỗi, tình yêu cũng chẳng có tội. Nhưng vết đau thì cứ hiển hiện, nhắc nhớ về mảng kỷ ức ầng ậc nước mắt.

Cô ấy chọn cuộc sống độc thân. Ấy vậy mà, trong một vài khoảnh khắc yếu lòng gục ngã, cô ấy sợ cảm giác cô đơn. Cô đơn tựa như màn đêm, dù có cố gắng căng mắt để kiếm tìm mảng sáng, thì xung quanh vẫn chỉ một màu đen đặc vây kín. Dần dần, cô học cách thích nghi để sống chung cùng “màn đêm” cô đơn ấy.

Khi đi qua những quãng thời gian một mình, cô ấy dần trưởng thành hơn, như một bông hồng gai mạnh mẽ. Cô đơn vốn dĩ chẳng đáng sợ, điều đáng sợ hơn chính là cô đơn ngay trong chính cuộc tình của mình.

Bởi vậy, cô ấy sẽ chọn cô đơn, cho đến khi tìm thấy “mảng sáng” tình yêu đích thực. Một người xứng đáng hơn rồi sẽ đến ngay khi bình minh thức dậy. Tình yêu vẫn luôn là điều đẹp đẽ và đáng trân quý biết bao nhiêu!

Theo dantri.com.vn

Guu.vn - Có thể đâu đó, độc thân sẽ va phải những nỗi buồn thoáng qua, nhưng chắc rằng nó sẽ chẳng bao giờ làm ta bận tâm lâu và đặc biệt hơn nữa, nỗi buồn đó không là gì so với cô đơn.

Tôi rất ngại khi phải đi bàn cãi về những vấn đề tình cảm, rõ ràng hơn hết là phải bỏ thời gian ra mà đi tranh luận những vấn đề yêu đương, thật ra nó rất mất thời gian. Tôi không quá khắt khe, những điều tôi nói chưa bao giờ sai, hỏi thử có ai mà chết khi sống thiếu tình yêu chưa?

Có nhiều người than phiền: "ôi cuộc sống không tình yêu thật là chán, làm sao mà sống được khi thiếu đi hương vị tình yêu đời người cơ chứ?". Nào là phải có anh người yêu đưa đón cho sang chảnh để ra mắt với lũ bạn bè, nào là phải có người bạn trai để tối đến lang thang mà thủ thỉ. Thật ra nếu cứ suốt ngày mơ mộng hay than phiền như thế, liệu rằng cuộc đời có mấy tươi đẹp thêm không?

cô đơn | Mlog" />

"Em độc thân nhưng em không cô đơn" - rõ ràng là như thế. Cô đơn là một cảm giác thật là kinh khủng, nó có thể ăn tươi nuốt sống ta, nó có thể hành hạ ta ngày qua ngày về mặt tinh thần. Hỏi thử có ai dám khẳng định rằng, các bạn chưa từng cô đơn trong chínhtình yêu mà các bạn đang - đã trải hay chưa? 

Đôi ba lần suy nghĩ, tôi thấy độc thân nó thú vị hơn rất nhiều, không bận tâm suy nghĩ và không phải lo lắng, bồn chồn, bởi mọi khi ta đã lo lắng cho bản thân cũng đã phiền lắm rồi còn đằng này phải để tâm lo lắng cho cảm xúc của người khác nữa, chẳng phải quá mệt mỏi hay sao?

"Em độc thân nhưng em không cô đơn" - buồn thì có hàng tá việc để làm, nào đọc sách nào đi chơi với lũ bạn thân tinh tế nhưng hết sức đáng yêu và chưa kể, thời gian la cà trên trang mạng xã hội để tán gẫu cùng vài ba anh trai kết nghĩa cũng vui phết đó chứ.

Có thể đâu đó, độc thân sẽ va phải những nỗi buồn thoáng qua, nhưng chắc rằng nó sẽ chẳng bao giờ làm ta bận tâm lâu và đặc biệt hơn nữa, nỗi buồn đó không là gì so với cô đơn

"Em độc thân nhưng em không cô đơn" - bên tình yêu thương từ bạn bè thì có một tình thương vô cùng đáng trân trọng, đó chính là gia đình. Khi vấp ngã nơi dòng đời xô bồ, ta tựa vào ai và ai mới có thể bù đắp những tổn thương mà ta luôn mang trong mình? Và tôi chắc rằng, tinh thương này sẽ chẳng bao giờ làm bạn thấy cô đơn, nếu họ mà làm bạncô đơn thì tôi e rằng bên ngoài xã hội, những mối quan hệ yêu đương của bạn sẽ cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Thật ra cuộc sống không tình yêu cũng chẳng buồn lắm đâu, do chúng ta luôn áp đặt mình vào khuôn khổ của tình yêu thôi. Hãy vui tươi và cười giòn tan như những đứa trẻ, bạn sẽ cảm nhận rằng mình chẳng muốn lớn. Tình yêu luôn đi kèm với dục vọng - gần như là thế, hãy thử nghĩ xem, nếu bạn chưa đủ chín chắn và sự trưởng thành, thì bạn có thể làm tốt được vai trò của những cặp đôi yêu nhau hay chưa?

Thảo Chocopie - Guu.vn

Người Đăng : Admin

Video liên quan

Chủ Đề