Filetype pdf tôi có câu chuyện bạn có rượu không

Đây là quyển sách thứ 2 tớ đọc của tác giả Quan Đông Dã Khách. Cảm giác như thế nào nhỉ? Vừa yêu vừa ghét. Đọc quyển nào cũng khóc lên bờ xuống ruộng…

Tớ thích quyển tôi có câu chuyện bạn có rượu không này. Vẫn là những câu chuyện như trong Tôi có một chén rượu có thể xoa dịu hồng trần_ Quan Đông Dã Khách. Những mẫu chuyện nhỏ của số ít những con người đang tồn tại trên thế giới này. Đem đến cái buồn đậm vị và cả những xúc cảm khó thành lời

Mỗi người mỗi câu chuyện.

“Nếu như nỗi cô đơn cũng biết hát thành lời, tôi sẽ hát cho em nghe hết tất thảy những vui buồn của thế gian” 

>> Tôi có câu chuyện bạn có rượu không_ Quan Đông Dã Khách <<

Có thể là chuyện tình yêu, có thể là tình người, có thể là cảm xúc day dứt tạo thành xúc cảm mãi mãi…

Tất cả tạo nên những câu chuyện lay động lòng người, bùi ngùi không dứt…

Những cảm xúc hoà quyện vào nhau tạo nên dư vị trong Tôi có câu chuyện bạn có rượu không ?

Nghê An Bân và Lưu Hiểu Kiều

“ Vì cậu biết rõ một tình yêu đẹp là như thế nào, cho nên không đúng người thì không thể tạm bợ được. Cũng giống như việc cậu biết rõ, một đôi giày vừa vặn sẽ luôn dễ chịu hơn một đôi giày không vừa chân, tình yêu cũng vậy, một tình yêu đẹp, suy cho cùng là phải biết đợi chờ”

>>>> Câu chuyện của Nghê An Bân và Lưu Hiểu Kiều

Đây là một tình yêu có cái kết có hậu

Mẩu chuyên nhỏ này là câu chuyện thứ 3 mà tác giả đề cập trong quyển Tôi có câu chuyện bạn có rượu không.

Nếu ngày hôm đó được coi là điểm mốc của cuộc đời, thì những chuyện được định trước phải xảy ra, nhất định sẽ xảy ra, mặc cho cậu trốn tránh thế nào cũng vẫn phải trải qua”

Có anh chàng tên là NGHÊ AN BÂN- một chàng trai chẳng khác nào tờ giấy trắng. Thật ra khi mô tả một chàng trai sinh viên năm tư như tờ giấy trắng tớ cảm thấy cực kỳ không hợp. Nhưng không sao, vì tác giả thích thế.

Filetype pdf tôi có câu chuyện bạn có rượu không
Kiếp này tôi đã gặp rất nhiều cô gái….

Năm 4 rồi, anh chàng vẫn chưa yêu ai cả. Nhưng rồi ĐÙNG MỘT CÁI, vào một ngày không hề đẹp trời An Bân phải ra đường. Và tại đây, anh gặp một cô gái tên LƯU HIỂU KIỀU. Cô ấy mua kẹo hồ lô nhưng không có tiền trả.

Thế rồi ĐÙNG MỘT CÁI anh chàng đại thiện nhân này rút tiền ra trả hộ. Nghe có vẻ giống kiểu VỢ NHẶT thế nhỉ.

“ Anh chàng đẹp trai tên gì đó? Bao nhiêu tuổi rồi? Cảm ơn anh nhé!”

Sau lời cảm ơn, họ lại như hai con người xa lạ.

Thế rồi như một định mệnh, hai người họ lại gặp lại nhau, và yêu nhau.

Cứ tưởng là tình yêu cứ bình yên như thế.

Nhưng không !!

>>>> Thật ra yêu nhau là sẽ vì nhau mà nghĩ rất nhiều

LƯU HIỂU KIỀU đã lựa chọn rời đi. Sau khi để lại một bức thư cho NGHÊ AN BÂN. Lý do cô ấy lựa chọn rời khỏi là do bị mắc hội chứng ure huyết.

“ An Bân à, anh nhất định phải tha thứ cho em, em không nói cho anh biết là vì không muốn anh lo lắng, có thể em không còn thời gian để ở bên cạnh anh nữa rồi, những chuyện này không nên để anh gánh vác thay em, anh vẫn còn tương lai rất tốt đẹp phía trước”

Tớ có thể cảm nhận được Hiểu Kiều thực sự yêu An Bân. Yêu hơn bản thân mình. Chỉ những người đang yêu và cho đi tình yêu rất nhiều mới quyết định “một mình” chống chọi mọi thứ như vậy.

Vì yêu mà lo nghĩ, vì người mình yêu mà đưa ra một quyết định dường như ích kỷ.

Nhưng cũng chính vì quá yêu mà không cam lòng để từ bỏ. Dù chỉ là một tia hi vọng mỏng manh, cũng quyết giữ lấy, không buông tay:

“ Em sẽ nỗ lực sống tiếp, em sẽ kiếm tiền lọc máu, em sẽ kiếm tiền ghép thận. Tuy em không biết phải đi đâu, nhưng anh hãy tin rằng, khi mà thời gian còn lại của cuộc đời em đủ để đi cùng anh đến cuối, em sẽ trở về

Tình yêu quả là thứ kỳ diệu. Nó không chỉ cho ta can đảm, mà còn cho ta dũng khí và khát vọng được sống.

“Nếu em rời bỏ thế giới này, thì anh phải làm sao đây?”

>>>> Sự chờ đợi nào cũng không lãng phí

Thật sự khi đọc mẫu chuyện này, mình đột nhiên thấy rằng trên thế gian này rất nhiều chàng trai tốt. Và cũng tồn tại rất nhiều chuyện tình đẹp. Đẹp đến ngỡ ngàng, đẹp đến trái tim một người xa lạ như mình cũng thấy rung động mãnh liệt.

“ Tớ biết có thể cô ấy đã không còn trên đời nữa, bốn năm rồi, mỗi lần đi ngang qua góc phố đó, tớ vẫn nghe thấy cô ấy nói chuyện với tớ…Cậu biết không, có lẽ tớ không kiên trì được nữa rồi, nhưng tớ không muốn khiến cô ấy thất vọng, tớ không muốn một ngày nào đó trong tương lai khi cô ấy quay về, nhận ra tớ không còn đợi cô ấy nữa, thế thì cô ấy sẽ buồn biết mấy!”

May mà cuối cùng cô gái ấy đã trở về. Còn chàng trai ấy thì ôm mặt khóc như một đứa trẻ. Thật sự thì mình hiểu cảm giác ấy. Những giọt nước mắt tức tưởi xen lẫn mùi vị hạnh phúc- nó không dễ dàng rơi xuống.

“ Sao em lại bỏ đi, sao bây giờ em mới trở về, gọi cho anh một cuộc điện thoại cũng được mà, lỡ như anh đi lấy người khác mất thì phải làm sao?”

Tớ nghĩ. Khi đã yêu thương thật nhiều một người. Thì dù muốn hay không muốn vẫn sẽ chờ đợi. Không phải chờ đợi để được đền đáp. Mà vì ngoài chờ đợi ra, trái tim không thể làm gì khác hơn. Không thể chứa thêm một người, cũng không thể đẩy một người ra khỏi tim mình ngay tức khắc. Trái tim là của mình, nhưng nó lại thuộc về một người khác.

Tương phùng vốn nằm trong sự bỏ lỡ BÂN CỬU MẠCH DAO

“ Vĩnh viễn đừng bao giờ từ bỏ người mình yêu. Vì khi hồi tưởng lại, những ấm áp ngọt ngào đó cuối cùng cũng bị nhấn chìm”

>>>> Bỏ lỡ người mình yêu chính là sự hối tiếc cả đời

Tớ nghĩ. Chúng ta đều không dễ dàng tìm thấy tình yêu chân chính của cuộc đời mình. Hãy thử tưởng tượng. Trên thế giới này có gần 8 tỉ người, 7 châu lục, 193 quốc gia, 200 đại dương. Người chúng ta có thể tìm thấy khó đến thế nào?

Có nhiều người khi còn chưa kịp biết yêu một người chân chính là như thế nào, đã vội vã vì thanh xuân có hạn mà lựa chọn kết hôn. Ở bên một mảnh ghép không hợp, rồi cũng nhanh chóng chia xa…

“ Trên đời này có rất nhiều sự bỏ lỡ, nhưng phàm là những gì mà bản thân cảm thấy đã để lỡ, thì đều đáng để tiếc nuối”

Họ biết nhau trong một buổi tiệc độc thân. Một người đến vì gia đình hối thúc, một người lại đứng vai trò tổ chức, cứ thế vài lần là quen nhau.

Bân Cửu thích thầm Mạch Dao mà không dám nói. Còn Mạch Dao thì vì chuyện tình cảm xưa cũ mà tuyệt vọng đến cùng cực. Hai mảnh ghép đúng thời điểm…

Thế là họ yêu nhau.

“ Điều khiến chúng tôi thấy buồn không phải vì chúng tôi sẽ chia tay nhau, mà là vì từng nghĩ rằng chuyện chia tay sẽ không xảy ra với chúng tôi. Bân Cửu vô cùng yêu Mạch Dao, vì Mạch Dao thường xuyên thức đêm, cậu ta mới học nấu cháo”

Thế nhưng mà, họ vẫn chia tay nhau…

>>>> Người yêu nhau rốt cuộc cũng sẽ trùng phùng

Cô em họ của Bân Cửu trong một lần tinh nghịch đã lợi dụng lúc anh họ mình ngủ say, làm một tấm ảnh gây hiểu lầm. Thế là Mạch Dao kiên quyết đá anh chàng này đi, không một lời giải thích, cắt đứt hoàn toàn liên lạc.

Tội nghiệp nhất là Bân Cửu. Cứ tưởng bản thân bị đá là do ngủ nướng :)))) Mãi tận một năm sau, anh chàng mới biết là vì sao.

Anh chàng lúc ấy tuyệt vọng cùng cực, phải chụp hình hộ khẩu gởi sang cho Mạch Dao.

Cuối cùng thì

“ Nhưng đã là bỏ lỡ, thì phải chứng minh nó là thật, cho nên chúng ta đều nên học cách quay người lại, biến sự bỏ lỡ thành sự tương phùng”

Người yêu nhau rốt cuộc cũng sẽ trở về bên nhau. Chính vì vậy, đừng bỏ lỡ người mình yêu, cũng đừng vội bỏ cuộc. Cuộc sống không bao giờ hoàn toàn có cái kết như trong phim. Tìm được nhau đã khó, ở bên nhau lại càng nên học cách trân trọng nhau hơn. Và vĩnh viễn đừng từ bỏ người mà trái tim ta thuộc về…

Trong Tôi có câu chuyện bạn có rượu không_ Quan Đông Dã Khách thì câu chuyện Bân Cửu Mạch Dao này làm mình cảm thấy định mệnh có thật.

Hoa hướng dương sẽ nở Tần Nhất

“ Tôi vô cùng yêu thế giới này, cũng giống như tôi vô cùng yêu quý sinh mạng của mình. Tôi định mang sinh mạng của mình đi, nhưng tôi sẽ không mang thế giới này đi. Lần sau tôi đến, nhất định hoa hướng dương sẽ nở, ánh nắng sẽ rực rỡ chan hoà”

Filetype pdf tôi có câu chuyện bạn có rượu không
Em cười rạng rỡ như một đoá hướng dương, như thể đang cười nhạo cho sự trầm mặc của tôi

>>>> Giả sử còn một ngày để sống, bạn sẽ làm gì?

Nếu tớ chỉ còn một ngày để sống. Thì đành thôi. Một ngày làm sao đủ để mà tìm thấy người mình yêu chứ? Thế nên tớ sẽ ở nhà, mở laptop lên, và coi lại hết các tập phim hoạt hình mình thích nhất. Sau đó gọi về nhà trò chuyện với bố mẹ lâu một chút. Tiếp đó, gọi sang Nhật cho tên bạn thân nói tạm biệt.

Ừ, chỉ thế.

Có một cậu bạn tên là Tần Nhất xuất hiện trong Tôi có một câu chuyện, bạn có rượu không_ Quan Đông Dã Khách. Cậu ấy đã muốn dùng một ngày cuối cùng của mình để:

“ Giả sử cuộc đời chỉ kéo dài có một ngày, tôi sẽ không dùng thời gian đó để nói chuyện, cũng sẽ không dùng để yêu em. Tôi chỉ muốn yên lặng ngắm nhìn thế giới này. Sau đó sẽ chẳng có ai quan tâm đến việc tôi đã đến đây, cũng giống như chẳng có ai quan tâm đến việc tôi rời đi”

Cậu ấy bị trầm cảm. Và cậu ấy đã lựa chọn tự sát để giải thoát cho chính mình. Hiện nay, có quá nhiều người đang mang trong mình căn bệnh mà không phải là bệnh này. Và những người trẻ tuổi, ở kỳ thanh xuân đẹp nhất của đời người, cứ thế rời đi.

“ Tôi không phải thực sự buồn, tôi chỉ không vui mà thôi”

“ Trong kẽ nứt của bậc thềm trước cửa mọc lên một nhánh cỏ. Nó đang nỗ lực để sống, còn tôi thì đang một lòng muốn chết”

Filetype pdf tôi có câu chuyện bạn có rượu không
Nó tựa như hình ảnh này nhỉ?

Một sinh mệnh, cứ thế mà đi…

Đây là câu chuyện mà mình thấy mông lung nhất, cứ có cảm giác nghèn nghẹn khi đọc xong trong quyển sách Tôi có câu chuyện bạn có rượu không này. Một thứ cảm xúc…hơi nhói lòng.

Những năm vừa qua, người ra đi vì căn bệnh trầm cảm đã không ít nhỉ….

Trạm phía tây Bắc Kinh, Nam Dương Tố Tố

Filetype pdf tôi có câu chuyện bạn có rượu không
Chúng ta đều là những kẻ cô đơn bước đi trong thành phố

Đây là câu chuyện mở đầu của quyển sách Tôi có câu chuyện bạn có rượu không_ Quan Đông Dã Khách.

Tớ thực sự không thích câu chuyện này. Không phải vì nó hay hoặc không hay. Mà vì nó khiến trăn trở nhiều. Cái gọi là “ Ổn Định” hay “ Môn đăng hộ đối” trong thời hiện đại này.

“ Chúng ta đều là những kẻ cô đơn bước đi trong thành phố. Những người sống ở Bắc Kinh đều biết, thành phố này rộng lớn như vậy, nhìn thì có vẻ ồn ào huyên náo, nhưng chẳng ai liên quan tới ai, đây là một nơi mà bạn có thể khóc đến xé tim xé phổi cũng chẳng ai dừng lại hỏi bạn có chuyện gì”

Thật ra không riêng gì Bắc Kinh. Mà các thành phố lớn đều như vậy cả. Ai cũng bận rộn với những cơn mưa, hú còi inh ỏi để trở về nhà giờ tan tầm. Ai cũng sẽ lướt qua ai rất nhanh và quên cũng rất vội. Ai cũng muốn mình là một phần của đám đông chứ không bao giờ cho phép mình là “ cá nhân” khi ở ngoài đường. Càng không cho phép bản thân trở thành một cá thể đặc biệt nào đó.

Và dưới ngòi bút của Quan Đông Dã Khách trong Tôi có câu chuyện bạn có rượu không chúng ta lại bất chợt gặp lại hình ảnh ấy. Bằng một chuyện tình sâu sắc và bi thống hơn chuyện ” chúng ta là ai trong thành phố này”.

>>>> NAM DƯƠNG TỐ TỐ

Nam Dương là một chàng ca sĩ hát rong đem lòng yêu thương một cô tiểu thư nhà giàu là Tố Tố. Họ yêu nhau đấy, chân thành đấy.

Nhưng mà bố mẹ cô ấy cũng yêu cô ấy

“ Con gái tôi từ bé đã được cưng chiều, nó ở bên cậu bấy lâu nay cũng đủ tình nghĩa rồi, cậu không thể làm lỡ cả cuộc đời này của nó được.”

Họ cứ thế mà kết thúc, cô gái đi lấy chồng, chàng trai tiếp tục làm một chàng nghệ sĩ. Vì lời nhắn nhủ của cô gái Tố Tố trước lúc ra đi. Hay chính vì đó là đam mê của cậu, khó nói lắm

“Nam Dương, hứa với em, nhất định phải tiếp tục hát, không có em, anh vẫn phải tiếp tục hát…. Anh giống như một thứ tín ngưỡng, 1 kiểu niềm tin, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt em. Năm đó Bắc Kinh tuyết rơi dày, anh vẫn kiên cường đứng đó, em cảm thấy em đã sống trọn vẹn cuộc đời này vào buổi tối hôm đó rồi”

Suy cho cùng, tình yêu của hai người Nam Dương- Tố Tố là tình yêu rất buồn, buồn đến mức vô vọng. Một chuyện tình yêu đến khắc cốt ghi tâm, muốn quên lại càng nhớ, mà nhớ thì lại càng đau đến tâm can phế liệt.

Lời tác giả

“ Tố Tố không nợ cậu, cậu cũng không nợ cô ấy, nhưng hai người có lỗi với nhau”

Những trích đoạn hay trong sách

Quyển Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không_ Quan Đông Dã Khách có rất nhiều câu chuyện hay khác nữa. 21 câu chuyện cả thảy. Vì quá nhiều nên mình đã lọc ra 4 câu chuyện mình cảm thấy đặc biệt có cảm xúc với mình.

Cái này là cảm xúc cá nhân của mình thôi, không liên quan tới việc những câu chuyện khác hay hơn hay không hay.

>>>> Một số đoạn trích hay

“ Kiếp này tôi gặp rất nhiều cô gái, nhưng người có thể khiến tôi yêu hết lòng hết dạ có lẽ chẳng còn ai nữa, ngoài Lưu Hiểu Kiều ra, không thể còn ai khác ( Nghê An Bân và Lưu Hiểu Kiều)”

Có một đoạn giới thiệu về câu chuyện của Hạ Cầm và Phương Từ Thiện. Đoạn này làm mình xao xuyến không thôi. Đọc vài lần, lại thêm vài lần nữa. Vì nó mộc mạc mà sâu sắc đến lạ. Chợt nghĩ không biết khi nào thì mình mới có người yêu…

“ Muốn tìm một người ấm áp, không cần phải cưỡi bạch mã, không cần phải đến cùng bươm bướm vây quanh, chỉ hi vọng vào một buổi chiều nào đó sẽ gặp được một người, có thể khiến cho trái tim bụi đã phủ đầy bỗng nhiên ấm áp trở lại”

Trong câu chuyện Tuy yêu em đấy, như thế thì sao cũng đã có một đoạn thế này. Một đoạn mà tớ thấy mình trong đó. Hồi đó sao có thể luỵ tình đến thế cơ chứ….Tớ không đưa câu chuyện này vào chi tiết, vì nó là một câu chuyện “ Vốn đẹp đẽ là thế, vốn hội đủ các yếu tố có thể bách niên giai lão, nhưng lại TOANG”

“ Nhớ lại những người từng yêu, từng vì tình yêu mà hạ thấp bản thân xuống tận đáy, hoặc đau đến đứt gan đứt ruột, lúc đó gương mặt bạn sẽ nở nụ cười bình thản, trái tim bạn bao la và độ lượng, những người ngày đó không sao buông bỏ được, rồi cũng theo thời gian mà xa dần trong ký ức”

>>>> Lời cuối sách

Trong câu chuyện ‘ NƯƠNG TỰA VÀO NHAU”  có một trích dẫn ngắn ý nghĩa. Mình muốn chia sẻ với các bạn ^^!

“ Bất kể ngày hôm nay bạn đã sống bàng hoàng và mông lung như thế nào, cuối cùng bạn vẫn sẽ được sống cuộc đời mà bạn mong muốn”

Mình cảm nhận được rằng. Mọi thứ trên đời này đều chỉ có tính tương đối.

Chúng ta cũng không thể chìm đắm trong u mê và bóng tối cả đời. Hôm nay có thể là một ngày rất tệ, và trước mắt bạn, cuộc sống dường như chỉ ẩn chứa một màu đen tầng tầng lớp lớp. Bạn co mình trong một cái kén rất chặt, và đó là yêu cầu ai cũng trải qua, để mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn.

Cho dù là tình cảm hay là công việc bạn yêu thích. Hay là tình yêu mà bạn kiên trì theo đuổi đã tan vỡ, hay là bạn mất niềm tin vào bản thân mình. Thì hi vọng, bạn đừng vội từ bỏ. Nó chỉ là một câu chuyện ngắn trên bộ truyện dài vạn dặm mà bạn sẽ viết ra cho cuộc đời mình.

>>>Đọc thêm một số bài viết cùng chủ đề nhé ^^!!

>>Tôi có một chén rượu có thể xoa dịu hồng trần_ Quan Đông Dã Khách | MayVuBlog

>>Nghĩ đơn giản sống đơn thuần Tolly Burkan | MayVuBlog

>>Bệnh nhân câm lặng_ Alex Michaelides | MayVuBlog

>>Không phải chưa đủ NĂNG LỰC, mà là chưa đủ KIÊN ĐỊNH- HÀN XUÂN TRẠCH | MayVuBlog

Và tất cả những điều đó hội tụ trong quyển sách Tôi có câu chuyện bạn có rượu không này. Nếu có thể, hãy tìm đọc quyển sách ý nghĩa này nhé ^^!

Filetype pdf tôi có câu chuyện bạn có rượu không
Tựa như chén rượu giữa đêm, đoá hoa trên cỏ, bình dị mà chân thật, đẹp đẽ mà tàn khốc