Karaoke hoa tím bằng lăng giọng nam

San bực tức trút giận lên cái điện thoại và cánh cửa. Cơn nhức đầu vì chất cồn cay nồng đêm qua vẫn âm ỉ trong đầu nàng. Tuy quần áo đã chỉnh tề để đi gặp đối tác nhưng bước đi vẫn còn loạng choạng.​


Lộp cộp… Lộp cộp…

Tiếng giày cao gót nện bực dọc và mệt mỏi vang vọng cả hành lang. Sau lưng nàng, một bóng dáng nhoẻn miệng cười tinh quái qua khe cửa hé nhỏ của căn phòng còn lại.​


- Cô San… đã thấy đỡ chút nào chưa…

San đỏ bừng mặt trước câu hỏi của Chú Tùng. Phần vì áy náy, phần vì mắc cỡ. Chú Tùng cũng không phật lòng khi nàng lúng túng không trả lời. Chú mở cửa xe cho San bước vào, nụ cười ấm áp như an ủi nàng.

- Tên khốn…!

San lầm bầm khi Khiêm xuất hiện ở cánh cửa bên kia xe. Hàng ghế sau rung nhẹ khi hắn thả phịch cái thân thể đáng ghét của mình xuống. San cứ phớt lờ gã như mọi khi. Mắt nàng nhìn xa xăm qua ô cửa xe, như chăm chú cái gì đó thú vị lắm quanh sân căn biệt thự.

Khiêm cười thầm, gã đã quá quen với thái độ này rồi. Gã lướt đôi mắt của mình trên cái thân thể nảy lửa dưới lớp đồ công sở. Nàng vẫn xinh đẹp đúng gu của gã. Hình ảnh hạ thể nóng bỏng tối qua lại ẩn hiện trong trí gã. Tiếc quá, gã hơi say, nên không thể nhớ hết mọi chi tiết trên làn da nàng. Chậc lưỡi tự trách bản thân. Gã quay lại lục lọi xấp hồ sơ trong cặp táp. Đã đến thời gian của công việc.

Khiêm đâu biết. San vẫn quay đầu ra phía bên kia cửa kính. Nhưng Nếu gã quan sát tinh ý hơn, có thể đã nhận thấy hai mang tai của nàng đã đỏ ửng từ lúc nào. Nàng phớt lờ gã là hành động quen thuộc mọi khi. Nhưng hôm nay lại có thêm một nguyên nhân khác nữa. Nàng không biết đối mặt với gã như thế nào. Hôm qua nàng khá say, nhưng những khao khát gã mang lại vẫn còn rung rinh trong từng thớ thịt từ phần hông trở xuống.​


- Chú Tùng… Nhà phân phối Dương Gia… thẳng tiến…

Tiếc thật… Gã hoàn toàn không nhận ra…

***​


Hiên mệt mỏi dựa hẳn người vào chiếc ghế làm việc quen thuộc của mình. Sáng giờ công việc ngập đầu làm anh tạm quên. Đến khi được nghỉ ngơi, lòng anh lại ngổn ngang trăm ngàn cảm xúc.​


Áy náy…

Anh áy náy với đứa con gái mà mình bỏ bê nguyên một đêm qua. Nhớ lại ánh mắt trong veo khi con bé lao vào vòng tay mình, anh lại tự dằn vặt với bản thân thêm nữa.

Anh áy náy với vợ, người phụ nữ đã bên mình cả một thời thanh xuân không mấy dư dả. Giọng nói giận dữ của nàng vẫn văng vẳng bên tai anh. Muộn phiền càng thêm chất chứa muộn phiền.

Anh áy náy, áy náy với cuộc hôn nhân mà cả hai đã đã cố gắng vun đắp từ những non nớt của tuổi trẻ. Để rồi giờ đây, chính anh đang làm nó hằn lên những vết xước đầu tiên.​


Hưng phấn…

Anh hưng phấn vì đã có một khoảng không gian, thời gian chỉ để được gần gũi người mình thương. Diệu đã đón nhận sự chăm sóc của anh như một lẽ tự nhiên. Khoảng cách của anh và nàng như đã sát lại nhanh hơn anh mong đợi.

Anh hưng phấn vì anh đã được gần gũi con người thật của Diệu. Không còn những bộ quần áo đi làm lượt là. Không còn lớp trang điểm nhẹ nhàng trên gương mặt. Nàng cận kề bên anh với vẻ đẹp mộc mạc tự nhiên. Anh vẫn thấy nàng đẹp mà không cần son phấn

Anh hưng phấn vì lúc Diệu yếu đuối nhất, nàng đã tìm anh. Anh tự thấy mình đã là một phần cần thiết ở nơi nào đó trong tâm trí nàng. Anh xao xuyến với ánh mắt. Anh thổn thức với tình yêu. Anh chìm đắm trong sự gần gũi.

Hiên nhìn về phía ô cửa quen thuộc. Bên kia căn phòng hôm nay không có hình bóng anh thương. Nàng đang cận kề bên người đàn ông của nàng. Người không phải là anh.

Bụng Hiên sôi ùng ục, sáng giờ nó chưa được lấp đầy miếng thức ăn nào. Trên bàn anh cũng chẳng có hộp cơm trưa quen thuộc. Công ty hôm nay không có hình bóng người vợ yêu dấu. Nàng đang tất bật cho sự thăng tiến của mình. Nàng đang giận dỗi người đàn ông của nàng. Người phụ nữ của anh.​


Gru…. Gru…

Điện thoại Hiên rung nhẹ trên mặt bàn…

***​


Diệu lặng nhìn người đàn ông của nàng. Thuốc mê vẫn còn, anh đang an bình trong phòng hồi sức sau cuộc phẫu thuật. Chân trái anh đã không còn lành lặn như xưa được nữa. Lòng nàng ngổn ngang trăm mối tơ vò.​


Hoang mang…


Nàng hoang mang với chồng. Không biết rằng anh sẽ phản ứng ra sao khi tỉnh dậy rồi nhận ra tình trạng cơ thể của mình. Nàng đã chấp nhận sự thật. Nhưng còn anh thì sao.

Nàng hoang mang với gia đình. Tổ ấm luôn tràn ấp tiếng cười, rồi sẽ ra sao sau biến cố lần này. Chồng nàng liệu có vui vẻ trở lại. Con nàng liệu có xa lánh trước tình trạng của ba nó. Liệu mọi thứ sẽ lại như xưa.

Nàng hoang mang với tương lai. Vết thương chí mạng này có lẽ khiến chồng nàng không thể tiếp tục công việc kỹ sư điện nữa. Gia đình nàng không nghèo đói, nhưng cũng chẳng thuộc loại khá giả gì. Con nàng còn cả một chặng đường học hành dài đằng đẳng phía trước. Liệu nàng phải gồng dánh tất cả một mình như thế nào?​


Ấm áp…

Một chút ấm áp len lỏi trong tâm hồn Diệu. Tạm vỗ về những hoang mang nặng trĩu. Hiên xuất hiện, lúc nàng chơi vơi nhất. Anh nhẹ nhàng, anh chu đáo, anh ân cần. Anh thật gần gũi.

Một chút ấm áp phủ đầy lên cơ thể Diệu. Tạm xua tan đi những mệt mỏi vần vũ. Hiên xuất hiện, lúc nàng cần một bờ vai nhất. Nàng an yên gối đầu lên đó, thiếp đi cả đêm. Bao lo toan chợt dừng lại trong cơn mơ màng.

Một chút mơn man vào tâm trí Diệu. Tạm đẩy lùi những muộn phiền mệt mỏi. Hiên vẫn cạnh bên, lúc nàng xấu xí nhất. Nàng không còn e ngại. Nàng thoải mái chưng gương mặt ngái ngủ trước anh. Nàng biết ơn khi anh tinh tế dấu đi bờ vai mỏi nhừ cứng đơ cả đêm.

Nàng tiễn anh với lớp trang điểm phai mờ, lem luốc. Nàng cho phép không gian xung quanh mình ngập đầy ấm áp một lần nữa từ nụ cười của anh.

Bụng Diệu sôi ùng ục, sáng giờ nó chưa được lấp đầy miếng thức ăn nào. Trưa nay sẽ không có hộp cơm nào được mang tới cho nàng. Không như hôm qua... bệnh viện hôm nay không có anh. Anh đã trở lại với thế giới hàng ngày của mình. Thế giới ấy chỉ mới bắt đầu giao thoa với đời nàng một chút.

Diệu nhìn về phía ô cửa phòng hồi sức. Bên trong căn phòng là thế giới của nàng. Thế giới ấy hình như vừa cục cựa. Thế giới ấy chuẩn bị nổi đầy giông bão.​


Vô thức… nàng gởi đi tin nhắn từ bao giờ…

***​


San tròn mắt ngạc nhiên. Có phải gã đây không? Có phải người nàng ghét đây không? Sao hôm nay khác quá…!

Khiêm đang trao đổi sòng phẳng những điều khoản còn lại trong hợp đồng chuẩn bị tái ký. Gã đang thể hiện năng lực thuyết phục tuyệt vời của mình trước nhà phân phối. Gã khiến cho ông Gia và bà Dương bối rối ra mặt. Điều mà trước giờ chưa một cấp dưới nào của gã làm được khi đi thương thuyết.

Hợp đồng này khá quan trọng với công ty nên Khiêm phải đích thân đi xử lý. Và gã chưa làm cấp trên phải thất vọng bao giờ. Gã là vậy. Bình thường có thể cợt nhã đểu cáng, nhưng lúc công việc cần, gã nghiêm túc đến lạ lùng. Tâm trí gã lúc này không có chỗ cho hình dáng nảy nở căng tròn kế bên. Đã vào việc thì gã gạt hết tất cả mục đích riêng, tất cả tà niệm của chuyến đi sang một bên.​


Sự chuyên nghiệp của gã khiến cho một người phụ nữ ngạc nhiên tột cùng.

Làm việc cùng nhau nhiều năm trời, San chưa từng thấy được phong cách làm việc của gã. Trước giờ nàng chỉ làm lính, giải quyết những công việc cục bộ, nên làm sao có cơ hội mục kích được tác phong chuyên nghiệp của gã.

Người ta nói dúng. Khi người đàn ông tập trung hoàn toàn vào công việc, họ toát ra vẻ hấp dẫn ngời ngời lạ thường.​


- Em nên ghi nhớ cách xử lý của anh… Sau này còn có thể cán đáng một mình…

Khiêm nhắc nhỏ San khi thấy nàng ngồi im như phỗng trong buổi tiếp xúc nhà phân phối. Gã đâu biết rằng, gã không những đang khuyết phục được đối tác, gã cũng đã khuyết phục được nàng. À… mà lúc này, gã cũng không cần biết điều đó.​


- Đừng ghi chép… hãy nhớ…

San giật mình bừng tỉnh sau lời nhắc nhở của Khiêm. Gã nói đúng. Nàng nên theo sát cuộc đối thoại này. Ghi nhớ được gì thì ghi nhớ. Học hỏi được gì thì học hỏi. Gã đã leo lên được chức trưởng phòng thì năng lực không phải là trò đùa rồi. Có lẽ từ giờ, nàng nên theo sát… gã.​


Roẹt…

Ông Dương đã đặt bút ký vào bản hợp đồng với tâm thế khá thoải mái. Những gúc mắt của đôi bên được gã giải quyết hoặc hứa hẹn ổn thỏa. Những điều khoản hợp đồng, San đã thuộc lòng từ trước. Nhưng cách xử lý của gã, nàng chỉ mới hiểu được đôi ba phần.

- Ha ha… anh Gia đúng là quyết đoán. Vậy chuyện công ty đã xong. Chúng ta bàn đến chuyện công tác nhé.

Một chút ngưỡng mộ vừa nhen nhóm trong lòng San chợt khựng lại. Gã quay lại với thái độ cợt nhã của mình. Cái nháy mắt của gã khiến nàng nhớ ra vì sao mình ghét tên cấp trên này.​


- Để em gọi chú Tùng…

San không phải ngây thơ mà không hiểu nghĩa “công tác” mà gã nhắc đến là gì. Sau mỗi cái hợp đồng được ký kết, sẽ là những buổi tiệc chiêu đãi đối tác lẫn nhau. Tất cả được ẩn dấu sau dòng chữ “chi phí công tác” mà nàng thường thống kê vào mỗi cuối tháng.​


- Không cần đâu… đi xe của chúng tôi luôn nhé…

Ông Gia, người đàn ông tầm năm mươi tuổi với mái tóc hoa râm, lên tiếng ngăn lại. Giọng ông hào sảng vang vang, đặc trưng cố hữu của những người có quá nhiều tiền.​


- Đã đặt bàn… nhà hàng Cát Đằng…

Giọng bà Dương nhỏ nhẹ nói với chồng. Bà nhỏ hơn ông chừng năm tuổi, là người đã bên ông từ thuở cơ cực gầy dựng sự nghiệp. Bà nể ông, ông trọng bà. Bà kính ông, ông thương bà.​


- Vậy đi thôi…

***​


- Anh chưa.. còn em…?

Hiên nhắn lại cho Diệu ngay lập tức. Tim anh đập liên hồi phấn khích. Nàng chủ động nhắn tin cho anh. Nàng đang quan tâm anh. Hiên như chưa tin vào những gì đang diễn ra. Có phải chân thành của anh đã được hồi đáp.​


- Chưa anh. Sáng giờ phải hoàn tất các thủ tục cho anh ấy…

Diệu nhìn xa xôi ra khoảng sân bệnh viện, không hiểu vì sao mình lại nhắn tin cho Hiên. Cái nắng hanh hao của buổi trưa như đang chê trách nàng.​


- Em đợi xíu…

Diệu hiểu dòng tin nhắn hồi đáp cụt ngủn ấy. Nàng trông chờ điều gì ư? Nàng bơ phờ chao nghiêng theo chiếc lá vừa rơi xuống.​


Diệu không để ý.
Sau lưng nàng.
Thế giới của nàng, lại cục cựa nhẹ.

***​


- Một… hai… ba… Dzô…ô…

Khiêm hào hứng cụng ly tới tấp với ông Gia, những vỏ chai bia rỗng chất gần đầy hai két trong góc phòng. Hôm nay gã vui. Công việc xong xuôi trôi chảy, gã thoải mái tận hưởng bữa tiệc chiêu đãi của nhà phân phối. Hôm nay gã vui. Bên cạnh gã, người phụ nữ gã khát khao bấy lâu, mặt ửng hồng xinh xắn.

San miễn cưỡng uống cạn ly bia trên tay. Sự nhiệt tình của ông bà Dương Gia khiến nàng không thể khước từ. Đã bốn chai rồi, cơn nhờn nhợt trực trào của vị men trong những ngụm bia đầu đã không còn. Thay vào đó là sự chếnh choáng của đầu óc. Tới chai thứ năm rồi. Những khó chịu vì cơn say đêm qua hoàn toàn tan biến. Nhưng sự bực bội với gã đàn ông kế bên vẫn còn ngự trị.

Đáng lý, bữa tiệc còn có chú Tùng tham gia, nhưng chú luôn ngại mà tránh né. Một phần chú cũng không biết góp chuyện gì giữa những người làm ăn. Một phần vì chú không phải lái xe hôm nay, chú sợ chú say, lại thao thao bất tuyệt về đứa con mà chú tự hào. Thành thử, trong căn phòng chuyên dành cho tiếp khách VIP này, chỉ còn có bốn người.

Lẽ dĩ nhiên… nàng phải ngồi kế gã…​


- Lần này, anh Khiêm dẫn theo một cô phụ tá xinh đẹp quá đấy…

- Ha ha… Có lẽ nhờ vậy,anh Gia mới chịu ký hợp đồng nhanh vậy…

Ông Gia góp vui.
Gã cao hứng pha trò.
Nàng ửng hồng mắc cỡ

***​


Hiên lại xuất hiện trước mắt Diệu. Trên tay anh là hai hộp cơm tấm nóng hổi. Anh lại tới bên nàng như anh đã từng.

Lòng Diệu chan chứa an yên. Năng lượng ân cần từ anh tỏa ấm cả cơ thể nàng. Nàng biết anh sẽ tới như lời anh hứa.

Hành lang bệnh viện đông đúc người vôi vã đi chuyển. Nhưng những hối hả trong không gian ấy như không hề tồn tại. Cả thế giới như cô đọng lại chỉ còn hai người.

Muỗng cơm đầu tiên, thơm lừng nức mũi. Muỗng cơ thứ hai, xoa dịu bao tử hờn dỗi reo. Muỗng cơm thứ ba… là tấm lòng… Diệu nuốt từng hạt cơm nóng hổi, mặt nàng cũng nóng theo từng hạt cơm. Làn da má của Diệu đỏ ửng dưới sự quan sát của anh. Bụng nàng dần no đầy sức sống. Tâm hồn nàng dần căng tràn cảm xúc. Nàng không thương anh, nhưng lúc này, nàng sẽ nhớ mãi những gì anh đang làm cho mình.​


Nàng biết... người nàng thương…
Nàng cũng biết… một người đang thương nàng…

Hiên nhìn Diệu chăm chỉ ăn hộp cơm mình vừa trao, lòng anh hồ hởi lạ thường. Anh quên hẳn đi cơn đói của mình, anh no căng tình cảm trong bao tử. Phần cơm trên tay anh, không ngon hơn được hình ảnh trước mắt. Người anh thương, lúc này, đáng để thương hơn tất thảy mọi thứ trên đời.​


Anh quên mất một người thương anh…
Anh quên mất một người… anh cũng còn thương…

Người anh cũng còn thương… đang…

***​


- San ơi…

San giật mình tỉnh dậy bởi cú lay nhẹ của bà Dương. Nàng đã thiếp đi được một lúc trên bàn tiệc. Ba cặp mắt còn lại đang quan sát San chăm chú. Một cặp mắt dịu hiền lo lắng. Một cặp mắt hào sảng tò mò.
Còn lại, một cặp mắt đỏ ngầu khao khát.

Đũng quần Khiêm lúc này đội lên một cục u to bự. Hình ảnh thềm ngực căng tròn lấp ló trong chiếc áo sơ mi bung nút cứ vờn vũ trước mắt gã. Tay gã trong tư thế chồm nghiêng, vô tình, hoặc không, đặt ngay mép ghế San ngồi. Mu bàn tay, cọ sát bắp đùi tròn lẳng, cảm nhận sự mịn màng của làn da. Nước miếng gã trôi ngược trong cổ họng cuốn theo vị đắng của men bia.
Gã say.
Gã điên.
Gã say men bia.
Gã điên dục tình.​


Gã muốn làm gì đó. Nhưng không dám. Trong phòng này còn hai người đối tác quan trọng.
Gã điên. Nhưng gã không có liều như đêm qua được.


San cũng say.
Say ngất.
Nàng không còn để ý được cặp mắt muốn ăn tươi nuốt sống mình ngay bên cạnh. Buổi tiệc đang dần tàn, mùi tanh chua của thức ăn hòa lẫn vị men đắng thoang thoảng nơi đầu mũi nàng. Mắt nàng vẫn còn mờ đục, tai nàng bập bùng lời ân cần của bà Dương:​


- Chị đưa em về trước nhé.

- Dạ… vâng…

San nghe giọng mình khô khốc. Đầu nàng chếnh choáng. Nàng xiêu vẹo đứng lên dưới sự giúp sức của bà Diệu. Lưng nàng cảm nhận từng cái vuốt ve lo lắng của bà.​


- Em… cám… cám ơn…

- Em… xin lỗi… em… em… quá chén… xin… xin phép… ạ…

San cúi khẽ đầu tạ lỗi với ông Gia. Cơn say làm nàng không nhận ra cái cúi đầu của mình lại chếch hoàn toàn khỏi hướng ông Gia ngồi. Nàng không ngờ lại say bất thình lình như vậy. Nàng không nhớ mình đã uống bao nhiêu chai bia rồi.

- Ha ha… không sao, hôm nay vui lắm, em đừng quá lo. Hai người phụ nữ cứ về trước đi…

Giọng ông Gia càng uống, càng vang vọng. Nó vang qua cả cơn say của San, làm nàng bớt áy náy phần nào. Mang theo hối hận vì mình đang phá hỏng cuộc vui, San lầm lũi bước ra khỏi phòng dưới sự dìu dắt của bà Diệu.

Nàng không nhận ra cái nháy mắt của bà với hai cô gái mặc phục vụ đang trực chờ trước cửa. Hai cô gái trong trang phục thủy thủ đặc trưng của quán hiểu ý lướt nhẹ qua San và bà Diệu bước vào trong phòng, khép cửa. Văng vẳng sau lớp cửa dần khép kín… giọng ông Gia hào sảng:​


- Vậy… tụi mình… tăng hai…

San say, San muốn về chiếc giường ấm cúng của mình…

San say… San bỗng nhớ chồng…

***​


Chồng San… đang bên cạnh người phụ nữ khác…

Người phụ nữ ấy… đang ngồi kế bên thế giới của nàng…

***​


Hiên tựa mình vào khung cửa phòng hồi sức, lặng lẽ nhìn Diệu ân cần lau mặt cho chồng. Anh chợt nhận ra cái thế giới mà tưởng chừng mình đã bước vào được nay vẫn con xa tầm với quá. Cái thế giới ấy đâu có chỗ cho anh. Có chăng, anh mới chỉ được chạm nhẹ vào. Có chăng, anh chỉ mới đứng được sát rìa. Có chăng chỉ là do anh ảo tưởng.
Người anh thương, đang ở trong thế giới ấy.
Người anh thương đang hoàn toàn quay lưng về phía anh.

Diệu nhìn chồng tiều tụy trong cơn mê, lòng chùng xuống. Cảm giác mới chớm nở với Hiên, vụt tan biến đâu mất. Giờ nàng chỉ nghĩ tới chồng, người luôn kề cận bên mình tuổi thanh xuân. Anh đã qua cơn nguy kịch nhưng anh vẫn chưa tỉnh. Anh đã mất một bên chân nhưng anh vẫn là người nàng thương nhất trên đời. Chỉ cần có anh, cuộc sống sau này dù có vất vả đến đâu nàng vẫn chịu được. Chỉ cần có anh, tương lai phía trước nàng phải gồng gánh nặng nề thế nào nàng vẫn đảm đương được.​


...Chỉ cần có anh…​


Như sực nhớ ra điều gì, Diệu ngoảnh lại phía cửa phòng hồi sức. Một bóng dáng đã âm thầm rời đi từ lúc nào.​


…Diệu không nhận thấy, mắt mình long lanh một giọt nước…​


Hiên chỉ vừa quay đi chừng vài bước chân, nhưng anh đã bỏ lỡ giọt lệ một người dành cho mình.​


… Hiên không nhận thấy, thế giới kia đang xao động vì anh…​


Bóng Hiên lầm lũi trải dài trong khuôn viên bệnh viện. Bóng Hiên lướt qua một bóng khác gầy gò, vội vã ngược chiều.​


… Bóng Hiên cô đơn trong ánh chiều tà…

***​


Âm thanh nhục dục vang vọng khắp căn phòng của buôi tiệc chiêu đãi.

Khiêm vò nát mái tóc đang cặm cụi dưới hạ thể mình. Những bức rức trong lòng gã đang được giải tỏa trong khoang miệng ẩm ướt ma quái. Ở bên kia bàn, cô gái còn lại đang nhún nhảy trên người ông Gia. Cô gái ây hoàn toàn trần chuồng, bầu ngực tròn trịa vừa tay, rung lắc theo nhiều hướng khác nhau. Bỗng ông Gia gầm lên, tay ông ghì chặt lấy bạn tình của mình. Hạ thể ông khuất dưới mặt bàn, nhưng Khiêm biết, ông vừa tới đích.

Cô gái phục vụ ngoan ngoãn ngồi im trong cái ôm siết để ông Gia tận hưởng trọng vẹn cuộc vượt đỉnh của mình. Cơn sướng của cô chỉ vừa mới mon men trong âm hộ.​


- Hi.. cậu biết đấy… tuổi già mà…

Ông Gia bối rối cười trừ với Khiêm. Ông biết sức khỏe của mình tới bây giờ không còn trụ được quá lâu trong cuộc làm tình. Nhưng biết sao được, thời gian thật khắc nghiệt. Tiếc nuối tuổi xuân cũng chỉ làm bản thân thêm thất vọng thôi. Nam chinh Bắc chiến cả đời người, xây dựng cơ ngơi đồ xộ, ông không còn quá quan tâm đến vấn đề tình dục. Làm tình với ông bây giờ chỉ là một món tráng miệng sau những buổi gặp gỡ chiêu đãi đối tác mà thôi.

Ông Gia thả lỏng người, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán cao. Cô gái phục vụ nhấc mông mình khỏi hạ thể ông. Cô lặng lẽ cuối xuống tháo cái bao cao su ra khỏi dương vật. Ông Gia ngăn lại khi thấy cô định dùng miệng làm sạch cái khúc thịt bên dưới. Nó bây giờ rũ rượi trông tội nghiệp. Từ đầu cuộc làm tình đến giờ, việc của cô gái ấy chỉ là nhún nhẩy trên cái công cụ đàn ông được bao bọc kỹ lưỡng của vị khách già. Kết thúc cuộc vui ngắn ngủi, cô hoàn toàn sạch sẽ.

Cử chỉ ngoan ngoãn của cô gái trước mặt. Cái miệng ướt nóng của cô gái dưới chân. Hình ảnh thềm ngực, cặp đùi nảy nở của San. Tất cả khiến Khiêm không chịu được nữa. Gã lôi cô nàng phục vụ của mình lên, thô bạo đè xấp xuống mặt bàn lạnh toát loang lỗ những vũng bia tràn. Khúc thịt cứng ngắt của gã hối hả xăm lăng hang động ướt át.​


- Khoan… đừng… đừng anh…

Cô nàng phục vụ hoảng hốt với tay ra sau ngăn cản. Khiêm bừng tỉnh, đầu khất của gã chỉ dừng kịp lúc trên thành hang động.​


- Ha ha… phải an toàn… chàng trai trẻ…

Ông Gia cười khích lệ. Quần áo ông chỉnh tề không biết tự khi nào. Ông Gia quăng lên bàn một dãy bao cao su, nháy ánh mắt dạn dày trải nghiệm với Khiêm. Tiếng cười giòn tan của ông vang vọng mãi sau khi khép cánh cửa phòng chiêu đãi.​


Căn phòng còn lại… ba người…​


Khiêm đã lấy lại chút bình tĩnh. Cơn điên nhục dục giảm xuống một chút. Khúc thịt của gã vẫn ngạo nghễ trước hang thiên thai. Gã thầm trách định lực mình kém. Suýt nữa thì làm liều, những an toàn khi quan hệ gái gú lại quên mất.
Gã đổ thừa…
chỉ tại San…​


- Em tên gì….

- Em tên…

Gã hỏi cô gái của ông Gia bỏ lại. Tên cô gái đến được tai, nhưng không vào được trí óc gã. Cô gái ấy tiến lại gần gã với cơ thể trần chuồng ươn ướt mồ hôi. Trên tay cô là dãy bao cao su mà ông Gia bỏ lại. Dương vật gã bầm tím ấm ức phản đối khi cô đeo vào nó lớp màng bảo vệ. Những mảnh vải trên người gã được cô từ từ cởi sạch.

Khiêm phấn khích, hơi thở gã phì phò như ngựa. Gã không cần làm gì cả. Ngay chính công việc chỉnh cho dương vật ngay ngắn trước lỗ thiên thai cũng được cô gái phục vụ làm nốt. Hai cô gái, người canh chỉnh khúc thịt, người nhẹ nhàng lùi mông lại.​


… hôm nay, gã hoàn toàn… bị động trong sung sướng…

***​

 

***

Công ty hôm nay với Hiên não nề đến cùng cực. Từ trưa, khi trở về từ bệnh viện, cả buổi chiều anh không thể tập trung được gì. Cái cảm giác mông lung nặng chịch cứ đeo dai dẳng trong lồng ngực. Tấm lưng thon của nàng ngồi bên cạnh chồng cứ in hằn vào tâm trí. Sau tất cả những gì anh làm, tấm lưng đó sao lạnh lùng đến lạ thường.

Còn năm phút nữa, chuông tan ca sẽ điểm. Hiên lại trở về với nhịp sống bình thường vốn dĩ, với cơn say tình âm ỉ mỗi ngày. Hiên sẽ lại trở về căn nhà quen thuộc của mình, với đứa con gái bi bô suốt ngày. Hiên bỗng nhớ vợ.

Ba cuộc gọi của Hiên không được hồi đáp. Anh cũng chẳng phật lòng, chỉ cảm thấy áy náy. Có lẽ nàng còn giận. Hiên chặc lưỡi, thu dọn đồ đạc. Anh sẽ đón con, anh sẽ dẫn con đi ăn những món con thích. Anh sẽ…​


Reng…

Tít…

Tiếng kẻng tan làm và tiếng chuông điện thoại Hiên reo lên cùng lúc.

***​


San đổ gục xuống chiếc giường nệm êm ái. Toàn thân nàng rã rời, tóc tai rối bù, cơn say quay quần trong não. Chiếc áo sơ mi dính bệt mồ hôi xộc xệch ra khỏi mép váy công sở. Nàng không còn đủ sức để thay đồ nữa. Nàng thiếp đi trong tiếng lục đục dưới bếp vang vọng xuyên qua lớp cửa khép hờ.​


- Chắc chú Tùng… lại pha chanh…

***​


Khiêm thở hồng hộc, hạ thể không ngừng thúc đẩy. Dương vật gã không ngừng ra vào cái lỗ thiên thai thứ hai trong ngày hôm nay. Cơn say làm gã dai sức hơn trước sự chuyên nghiệp của hai cô gái phục vụ. Gã chọt thẳng hai ngón tay mình vào một đôi môi mỏng. Đôi môi đó nhanh chóng mút lấy mút để cái vật xâm chiếm khoan miệng. Lưỡi cuộn xoắn, nước miếng phủ đầy. Gương mặt phục vụ đê mê của cô bỗng mờ đục thay đổi trong mắt gã.​


Là San…

San đang mút ngón tay gã…

- Ưm… từ từ… thôi… ưm.. anh…

Là San…

Lại là một San khác đang rên rỉ bởi sự công phá không ngừng nghỉ của gã.

Gã không kềm nén được nữa rồi. Dương vật gã nở to trong hang động ẩm ước, cố gắng tìm kiếm sự ma sát sướng khoái thông qua lớp bao cao su.​


A….

Gã gầm lên ghì chặt lấy bờ mông bên dưới. Cái hang thiên thai co bóp dữ dội trong khi gã trân mình xuất tinh. Một bàn tay mềm mại xoa bóp hai bìu ngọc đang run rẩy co giật.

Gã thở hắt ra, bật ngửa xuống ghế ngồi sau giai đoạn cao trào. Mắt gã đỏ ngầu quan sát bốn bàn tay luột lớp áo giáp bao bọc thân dương vật, nhẹ nhàng vuốt ve hạ thể. Hai gương mặt xinh đẹp lúi cúi giữa háng, cặm cụi lau sạch khúc thịt gã bằng miệng và lưỡi…​


…hai gương mặt… của San…

***​


Diệu tựa vào khung cửa đắm mình dưới ánh nắng chiều tà len lỏi vào trong phòng. Những con người vội vã trong sân bệnh viện với những nỗi lo toan riêng. Những âm thanh hôi hả dừng lại ngay mép chân nàng nơi ngạch cửa. Nàng đã không còn tất bật như hôm qua nữa. Không gian trong phòng bệnh sau lưng nàng yên lặng bình dị. Đôi lúc vang lên tiếng ho đằng hắng của chú Sáu.

Chú Sáu sáng nay chạy một mạch từ Tiền Giang lên thẳng bệnh viện sau khi thu xếp hết thảy việc nhà. Chú đến nơi thì đã trưa trời trưa trật. Chú vội vã, chú lo cho tình hình thằng cháu. Chú chẳng để ý đến ai. Chú ngược qua một bóng hình... lẻ loi, buồn bã.

- Vất vả cả hai ngày, con về nghỉ ngơi đi. Đêm nay có chú rồi.

Chú nhỏ nhẹ khuyên răng Diệu. Cái bóng dáng xiêu vẹo, mỏng manh bên khung cửa ngập nắng chiều của nàng càng làm cho khung cảnh bệnh viện thêm thê lương. Một làn gió hiu hiu, len lén hất đi vài lọn tóc sau lưng. Bờ vai nàng run khẽ.

Chú Sáu thở dài khi thấy Diệu không trả lời. Mắt chú lướt khắp thân thể bầm dập của thằng cháu. Mới hôm trước đây còn lành lặn cụng ly ầm ầm với chú mà bây giờ lại hôn mê với cái chân cụt ngủn máu thấm đẫm cả bông băng.

Chú Sáu biết chứ. Diệu làm sao yên lòng khi chồng nàng vẫn còn chưa tỉnh lại. Làm sao nàng có thể bỏ đi khi tình hình gia đình vẫn chưa có gì khả quan. Nhưng chú sợ nàng có thể gục ngã bất cứ lúc nào nếu không được nghỉ ngơi đủ đầy.​


- Mệt rồi… về thôi…

Bàn tay chai sần dịu dàng khẽ đặt lên bờ vai Diệu vẫn còn run rẩy. Nàng suýt lại bật khóc trước sự ân cần của người thân. Nàng kìm lại được.

-Dạ…

Cơn gió hanh hao luồn vào trong phòng mang theo giọng nói của Diệu. Tiếng dạ khe khẽ, yếu ớt, mông lung như từ cõi nào vọng lại. Nó trôi qua tai chú Sáu, đọng lại nhỏ dần bên mép gối chồng nàng.​


…anh vẫn chưa tỉnh…

***​


Khiêm lê lết tấm thân rã rời của mình qua khoảnh sân ngôi biệt thự. Phía sau gã, chú Tùng lặng lẽ khép cổng. Hôm nay chú đã thấy cảnh này hai lần. Hai con người về trước, về sau, nhưng cùng một trạng thái, loạng choạng, rệu rã. Chú lắc đầu cảm thán.​


- Nhậu gì mà nhậu lắm thế…

Khiêm thấy mình tỉnh táo được một tý dưới làn nước vòi sen. Những nhơ nhớp trong buổi tiệc và cuộc hoang tình vội vã được rột rửa sau lớp xà phòng. Dương vật gã èo oặt không chút sinh khí. Gã kéo da quy đầu lên rửa sạch nó cẩn thận. Cơn chếnh choáng vẫn còn âm ỉ sau gáy.

Khiêm mệt mỏi tắt nước. Cơn say cùng cái lạnh Đà Lạt làm gã không dám tắm lâu. Lau khô mình xong, gã chợt nhận ra một vấn đề nho nhỏ. Vừa lết lên được lầu một là gã chui tọt vào phòng tắm. Gã quên mang theo bộ đồ thay. Giờ chẳng lẽ mặc lại bộ đồ dơ sáng giờ. Gã chặc lưỡi, quấn vội chiếc khăn tắm rời khỏi căn phòng ướt át. Biết đâu chừng… gã bớt say… gã hi vọng…

Trái lại với ý tưởng của Khiêm, hành lang lầu một hoàn toàn im ắng. Hình bóng khát khao không hề xuất hiện để thấy gã trong bộ dạng ướt át lúc này. Gã nhìn xuống cái khăn tắm quấn ngang hông. Nơi giữa háng chỉ cộm lên một đùm nho nhỏ. Dương vât gã rũ rượi sau công cuộc hoạt động hết tần suất lúc nãy. Gã cười khẩy…​


…Vận may đâu phải lúc nào cũng rơi xuống đúng lúc.​


Khiêm toang dợm bước về phòng thì một thứ bỗng đập vào tầm mắt gã. Bộ đồ dơ trên tay rơi phịch xuống đất. Tim bỗng hẫng một nhịp. Cánh cửa phòng San không hề đóng chặt. Đằng sau cái khe khép hờ ấy, thấp thoáng bắp chân trắng nõn, tròn trĩnh. Khiêm hít thở nặng nhọc, hình ảnh trong căn phòng bên cạnh khơi gợi rất nhiều tò mò. Gã rón rén tiến từng bước về phía cánh cửa hư hỏng ấy, cố gắng kiềm nén hơi thở nặng nhọc của mình. Nhưng vô ích. Cơ thể nóng bỏng của người mà gã khao khát từng chút một hiện rõ sau khe cửa.

- San…

Khiêm gọi khẽ khi đã áp người sát rạt căn phòng. Không có tiếng hồi đáp. San gục ngã sấp người ngay trên giường. Đôi chân nõn nà và bờ mông căng mẩy hướng thẳng về phía cửa, hướng thẳng về phía ánh mắt đỏ ngầu lén lút. Gã nhớ lại bộ dạng ngật ngưỡng của nàng trong buổi tiệc. Tâm trí gã reo lên. Nàng chắc chắn còn say quên trời đất. Không lúc này thì lúc nào nữa. Dương vật bên dưới gật gù đồng ý.

Gã đẩy hờ cánh cửa, quay lại quan sát phía cầu thang để chắc rằng người còn lại trong ngôi biệt thự không tiến lên phá đám. Gã an tâm, chú Tùng rất biết điều. Rón rén lách mình qua khe cửa hẹp. Gã lén lút như một đứa trẻ đi hái trộm trái cây. Mà cũng đâu khác gì. Gã đang tính hái trộm thật. Đóng cửa chặt sau khi đã bước vào phòng, gã không phạm phải sai lầm giống San. Gã lại cười khẩy…​


…Vận may đâu phải lúc nào cũng trốn tránh đến mức khó tìm…

***​


- Ba mua quà rồi về sớm nha…

Hiên đánh xe ngược đầu lại sau khi một lần nữa thả đứa con gái của mình ở nhà mẹ. Lời hứa là lý do, tiếng reo mừng sau lưng anh là kết quả. Lòng anh bớt áy náy tự khắc khe với mình nhớ mua quà cho con.

Anh lại có mặt tại bệnh viện sớm nhất có thể. Trước cánh cổng đông đúc người thăm nuôi, anh nhận ra ngay bóng dáng thướt tha của Diệu. Nàng đang đứng đó. Nàng lại cần anh khi có việc.​


Nàng… chờ anh…

***​


Diệu đồng ý về nghỉ ngơi. Tuy không nỡ nhưng có sự xuất hiện của chú Sáu, nàng yên tâm phần nào. Nàng rời khỏi phòng bệnh trong ánh mắt lặng lẽ dõi theo của chú. Nàng không nhận thấy một tia khó hiểu lóe lên trong đôi mắt ấy.

Diệu bước xuống khoảnh sân bệnh viện, nơi mà nàng đã đi qua đi lại hàng chục lần trong hai ngày nay. Nàng chợt nhớ ra, nàng không có xe để về. Xe nàng hư rồi, giờ chắc đang nằm một góc khuất nào đó trong bãi đổ ở công ty. Đồng hồ trên điện thoại, hiển thị giờ tan tầm…
Giờ cao điểm...
Nàng phải làm sao.
Đi grab…
hay là….

Chút lưỡng lự của trí óc không ngăn nổi bàn tay vô thức. Nàng bấm số Hiên trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì. Anh nhấc máy ngay như đã chờ đợi sẵn từ lúc nào. Anh không cho nàng cơ hội để trốn tránh…​


… và anh lại đến… như anh đã từng…

***​


Chú Sáu thở dài. Cái bóng dáng mỏng manh của đứa cháu dâu lúc rời đi gợi cho chú nhớ về đêm hôm đó. Cái đêm nóng bỏng chỉ mới xảy ra cách đây mấy ngày. Cái đêm mà chú đã tự nhủ sẽ chôn chặt trong lòng mình.​


…Sống để bụng… chết mang theo…​


Để bụng thì để bụng, nhưng không thể ngăn được lý trí nhớ đến nó. Cái bóng dáng mỏng manh yếu đuối ấy không ngờ lại cuồng nhiệt khi làm tình đến vậy. Làn da trắng nõn bật sáng bóng lưỡng mồ hôi trong đêm tối. Hai cái núm hồng hào nhỏ bằng hạt đậu, cặp ngực tròn trĩnh vừa tay rung lắc theo sự đam mê. Bờ mông không tỳ vết cứ hóp rồi bè ra theo từng nhịp lên xuống. Chú nhớ hết, nhớ rất rõ. Đã không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến lại thấy khó chịu trong lòng.

Nhìn đứa cháu trai vẫn chìm trong mê man bên cạnh, chú lặng lẽ bước vào nhà vệ sinh phòng bệnh. Không biết chú muốn làm gì trong đó, chỉ biết…​


…ngón tay đứa cháu vừa khẽ cục cựa…

***​


Khiêm run run hít hà bắp chân tròn lẳng của San. Đôi giày cao gót vẫn còn chễm chệ bên dưới gót. Không ước lượng được cơn say của San, gã chưa dám chạm vào người nàng. Nhưng nếu không làm gì, thì sẽ chẳng có gì xảy ra được. Nếu chẳng có gì xảy ra thì hôm nay, thì gã còn cơ hội nào tốt hơn nữa không. Tương lai không chắc chắn thì chỉ còn nước tranh thủ ở hiện tại.
Gã là một người cơ hội.
Gã là một người liều lĩnh.
Liều lĩnh nhưng thận trọng.

Gã quyết định thăm dò từng phản ứng nhỏ để đánh giá mức độ tỉnh táo của San. Bắt đầu bằng việc cởi đôi giày cao gót bên dưới. Nhẹ nhàng, cẩn thận. Gót chân hồng hào được giải thoát.Thoang thoảng một mùi hăng hăng khó tránh khỏi khi mang giày cả ngày. Mùi hăng đó sộc ngay vào mũi Khiêm, gã không ghê tởm, ngược lại còn thấy kích thích hơn nữa. Gã nâng chân San lên, xoa đều nhè nhẹ ngay bắp chuối. Nâng niu như đang cầm một bình hoa quý giá. Được tiếp xúc với làn da nàng nhơn nhớt mồ hôi làm cơn động tình trong gã ồ ập đến. Dương vật gã từ từ cương cứng lại như chưa hề trải qua cuộc hoang tình trong buổi tiệc.

Tay Khiêm dĩ nhiên không an phận một chỗ. Nó dần dần nhích lên xa hơn lên phía trên. Dù say ngất đến không biết gì nhưng bản năng cơ thể của San đã phản ứng lại. Tay gã xoa nắn đến đâu, làn da nàng hồng hào nổi gai óc đến đó. Mông San khẽ nhúc nhích theo sự kích thích của bàn tay hư hỏng. Vô tình mép váy của nàng cứ cuộn lên từng chút một.

Khiêm càng lúc càng táo bạo hơn. Gã lòn hẳn tay mình vào dưới lớp váy bóp nghiến bờ mông căng mẩy của San. Mông nàng bật nẩy theo nhịp điệu của gã. Cái quần lót nhàu nhúm trong lòng bàn tay Khiêm. Gã không còn lăn tăn gì nữa. Nàng chắc chắn đang say khướt chưa nhận thức được. Gã phải làm nàng đê mê trong cơn mộng mị để nếu có tỉnh dậy, nàng cũng khó có thể chối từ gã.

Nghĩ là làm. Khiêm cố gắng thi triển hết những chiêu trò trong tình dục mà gã đã tích lũy được trong mấy chục năm qua. Cố gắng chinh phục người mà gã thầm khao khát bấy lâu nay.
Cố gắng… sau đêm nay… nàng sẽ ngã vào vòng tay gã bất cứ lúc nào.

Khiêm lôi tuột chiếc quần lót màu trắng nhạt xuống bắp đùi San. Nó cuộn xoắn căng cứng mắc kẹt lại nơi đó. Nhẹ nhàng vén cái váy của nàng lên tới ngang hông. Không hiểu sao San vô thức nhích hông một tý, làm động tác của gã trở nên dễ dàng hơn. Nàng chắc chắc vẫn chưa tỉnh.

Hạ thể San giờ đây trần trụi dưới cặp mắt háu đói của Khiêm. Thứ mà gã muốn chiêm ngưỡng trước giờ hiển hiện rõ nét hơn bao giờ hết. Cái lỗ nhăn nhúm thẫm màu thấp thoáng sâu trong hai bờ mông căng tròn. Bên dưới một chút là mép âm hộ hồng hào, e ấp khép chặt.
Đẹp… đẹp quá… đẹp trong mắt gã.
Dù đã một lần sinh nỡ, chỗ đó của San vẫn vô cùng hấp dẫn. Gã nuốt nước miếng đánh ực một tiếng rõ to. Đêm nay cái hang thần bí đó nhất định gã phải chinh phục cho bằng được.

Khiêm nhẹ nhàng tách đôi bờ mông tròn lẳng sang hai bên. Lỗ hậu của San theo đó cũng bị kéo căng một chút. Thành âm hộ vô thức nhíu lại một nhịp, bên trong khó nhọc rỉ ra một giọt nước trong veo. Gã đưa mũi mình vào giữa háng San, mùi ngai ngái tỏa ra từ nơi đó làm gã thêm phần kích thích. Dĩ nhiên, nàng say, nàng chưa thể vệ sinh vùng kín của mình kể từ khi trở về. Dương vật gã ngỏng cao đòi giải phóng bên dưới lớp khăn tắm từ lúc nào.

Khiêm mặc kệ, cơn say tình làm gã không thấy ghê tởm chút nào. Gã đưa lưỡi nếm cái giọt nước đọng lại trên thành âm hộ. Vị mặn trôi tuột xuống cổ họng gã. Hơi thở gã phì phò tỏa nóng cả một bờ cõi bên dưới San. Nàng vô thức uốn éo thân mình khi Khiêm nhẹ nhàng tách hai mép hang động. Nhụy hoa của nàng e ấp nở ra trước mắt gã. Nó hồng hào, ri rỉ nước từ lúc nào. Không chần chờ nữa, Khiêm đưa lưỡi ngoáy thăm dò vào cõi thiên thai ấy.​


- Ưm… đừng anh… hôm nay em mệt…

San bỗng cất tiếng ngăn cản làm Khiêm giật mình lùi lại. Nàng tỉnh giấc rồi sao. Gã vẫn chưa kịp làm gì mà. Tim Khiêm đập bình bình trong lồng ngực. Trí óc nảy ra hàng loạt cách xử trí tình huống này. Nhưng trước khi gã đưa ra quyết định thì San trở mình nằm ngửa ra. Mắt nàng vẫn nhắm nghiền không mở nổi. Đôi chân nàng giờ đây lại vô thức banh rộng sang hai bên, phơi bày trọn vẹn nơi thầm kín nhất với giống đực bên dưới.

Khiêm lấy lại được nhịp thở khi đã chắc chắn San chưa tỉnh giấc. Gã lại được dịp quan sát rõ hơn vùng tam giác thần bí. Bờ mu mũm mĩm như chính cơ thể phồn thực của nàng. Chùm lông xoăn tít nhưng gọn gàng tụ về giữa háng. Hai mép âm hộ được kéo giãn ra đôi chút, thoi thóp giải thoát một ít chất nhờn. Gã nhìn lên gương mặt xinh xắn ngây thơ, đỏ hồng vì men bia. Hơi thở nàng vẫn đều đều từng nhịp. Gã an tâm… gã tiếp tục hành động. Khiêm lại vùi đầu mình vào giữa háng San. Gã đã sẵn sàng hành hạ vưu vật tạo hóa ban cho nàng.​


- Ưm… đừng… đừng mà… em mệt…

San ưỡn cong, mông nàng nhấc khỏi mặt nệm. Chiếc lưỡi tinh quái của gã vừa quét một đường dọc theo mép âm hộ nàng. Khiêm mặc kệ San phản đối trong cơn say. Đến nước này rồi, dừng lại là dở. Một ngòn tay day day mồng đốc. Lưỡi gã ngoáy sâu lưỡi mình vào trong động thiên thai. Xục xạo khắp nơi trong đó, cố gắng tìm kiếm điểm khoái cảm của nàng. Bỗng một bàn tay lùa vào trong mái tóc gã làm gã thêm một lần giật mình ngẩng đầu dậy.​


- Ưm… em mệt … thật mà..

San mở hé đôi mắt mệt mỏi. Hình bóng người đàn ông phủ phục dưới hạ thể nàng mờ mờ không rõ nét. Dáng mặt này quen lắm. Âm hộ nàng bức rức khó chịu. Cơn say chếnh choáng còn vần vũ quanh đầu óc. Nàng quên mất không gian thời gian của hiện thực. Chỉ còn dục tình mơn man lan tỏa từ giữa háng. Cái lạnh se sắt đêm Đà Lạt không làm cho hạ thể nàng bớt rạo rực. Khiêm bật dậy làm âm đạo nàng trống trải, thoi thóp ấm ức nhẹ.

Hơi thở đều đều của San làm bầu ngực nảy nở phập phồng phản kháng dưới lớp áo sơ mi. Một cúc áo đã bung, thềm vú căng mẩy trong lớp áo lót lồ lộ trước mắt Khiêm.

Gã phấn khích thầm trách mình đã quên đi vưu vật thứ hai trên cơ thể San. Nhẹ nhàng, từ tốn, từng chiếc cúc áo bật mở trong ngón tay gã. Chiếc áo ngực loại mở đằng trước cũng không thoát khỏi số phận bị xâm lăng. Làn da trắng nõn nà, bộ ngực to bỏng rát, cái núm bằng hạt đậu nằm gọn giữa quần vú màu nâu nhạt, cái bụng phẳng lỳ với chiếc rốn nhỏ xinh. Tất cả dần dần được phơi bày trước gã. Vạt áo sơ mi cùng mảnh áo lót bị Khiêm gạt bung xõa sang hai bên. Cơ thể San gần như khỏa thân hoàn toàn, chỉ còn lại tay áo mắc trên vai và chiếc quần lót căng giãn dưới bắp đùi.
Khiêm thở nặng nhọc.
Cái cơ thể bốc lửa mà gã đã hàng ngàn lần mường tượng mỗi khi chạm mặt trong công ty, giờ phơi bày sống động trước mắt.​


- Ưm ôi…

San bật rên trong cơn mê sảng. Núm vú nàng căng cứng trong một khoan miệng ẩm ướt nóng hổi. Khiêm bú liếm ngon lành cặp đào tiên to lớn. Nước miếng gã thấm đẫm cả một vùng đồi núi trập trùng. Tay gã không bỏ quên cái động thiên thai bên dưới. Nó không ngừng vần vò, day miết thành âm hộ. Một ngón tay sục sạo liên hồi bên trong hang động. Nước nhờn của nàng từ từ tiết ra, ướt đục hai bên háng.​


- Ưm… ưm.. đừng…

- A… a… sướng…

San vặn vẹo cong cả cơ thể. Hai nơi nhạy cảm nhât của người phụ nữ đang bị kích thích cùng một lúc. Bầu vú biếng dạng dữ dội bởi mặt gã đèn nén day miết. Chân bành rộng hết cỡ để bàn tay hư hỏng quậy phá tự do. Âm hộ nở lớn óc ách trong sự xâm chiếm của hai ngón tay. Chúng ra vào nhịp nhàng như hòa cùng cái lưỡi quỷ quái đang nhảy múa trên núm vú San, tạo nên một âm điệu diễm tình, dai dẳng.​


- Ưm… ôi… em sướng

- Ưm… chỗ đó… chồng ơi… ưm…

Tiếng gọi chồng khe khẽ của len lõi vào tai Khiêm như một đáp án đến đúng lúc kịp thời. Mồng đốc San từ từ sưng to trên đầu ngón tay cái nghịch ngợm của gã. Cơn say men cộng với dục tình làm nàng đê mê bay bổng. Gã nhận ra, nàng đang nhầm lẫn gã với tên IT khờ khạo của công ty. Một niềm phấn khích cổ vũ cho sự liều lĩnh táo bạo của gã. Gã sẽ là chồng nàng đêm nay. Cơ thể nóng bỏng của nàng sẽ là vợ gã lúc này.​


- A… a…

Âm hộ nàng co bóp siết chặt lấy hai ngón tay gã. Nàng sướng, dĩ nhiên. Nàng vò nát mái tóc gã bên trên bộ ngực mình. Bầu vú nàng giờ thấm đẫm nước miếng. Nàng muốn, trong vô thức, cái cảm giác ướt át dưới âm hộ. Nàng đẩy đầu gã, từ từ, xuống phía dưới hạ thể. Gã hơi chút bất ngờ, không tin được, trong cuộc làm tình, nàng lại chủ động đến thế. Lưỡi gã theo sự chỉ dẫn lướt qua bụng nàng, tinh nghịch một xíu nơi lỗ rốn, vần vũ một tý ở đám lông xoăn tít. Rồi dừng lại, nơi mà nó phải đến. Dừng lại, nơi mà nàng đang khao khát nó đến.​


- Ư.. ư… bú nó đi chồng….

- A…. a…. a…

San bật ngửa cổ lên trời, môi hớp hớp một cái gì đó trong không khí. Bên dưới âm hộ nàng phủ trọn trong miệng Khiêm. Nó như sưng tấy bởi lực hút của gã. Bao nhiêu chất nhờn nhục dục được gã nuốt lấy không bỏ sót gì. Khiêm cũng nào có khá hơn nàng. Gã chợt căng cứng người. San quờ quạng. Khăn tắm mắc ngang hông gã tuột ra. Khúc thịt cứng ngắt nóng hổi được bao bọc bởi bàn tay nóng ấm của nàng. Nàng sóc nhẹ… nàng lôi kéo… Lưỡi gã bắt đầu, một lần nữa, len lỏi vảo cõi thiên thai giữa chân San. Nhụy hoa nức nở, nàng hổn hển mê sảng. Dương vật gã ngoan ngoãn theo sự chỉ dẫn, từng chút một, tiến dần lên trên. Hơi thở San phả nóng cái đầu tù bầm tím. Miệng nàng đã sát rạt khúc thịt cứng ngắt...

...Môi anh đào hé mở…

… Gã… bùng nổ…

***​


Diệu nép sát mình vào vai Hiên. Phòng trọ của nàng chỉ còn cách vài con hẻm nhỏ. Ấy vậy mà cơn mưa rào bất chợt làm cho cả hai không kịp trở tay. Đúng là Sài Gòn đỏng đảnh.
Lúc nắng.
Lúc mưa.

Cơn mưa không đúng lúc làm con đường về nhà thêm một chút trắc trở.
Nhưng cơn mưa lại đúng lúc, xoa dịu đi cơ thể mỏi mệt của Diệu.
Ngồi sau yên xe, nàng bỗng thấy lưng Hiên vững chãi lạ thường. Tuy không che chắn được hết cơn mưa, nhưng lại mang đến một chút bình an giữa cuộc đời.​


- Tới rồi anh…

Hiên dừng xe sát mái Hiên dãy phòng trọ nhà Diệu. Dãy phòng chỉ chừng vài căn, nhưng khang trang sạch sẽ nằm gọn cuối một con hẻm cụt. Phòng nàng ở cuối cùng, bên trong sắp xếp hòa nhã ngăn nắp. Mùi hoa nhài thoang thoảng bủa vây Hiên khi Diệu mở cửa mời anh vào lánh mưa. Lúc đầu anh ngập ngừng, định quay xe về ngay, nhưng rồi anh cũng bước vào. Không phải cơn mưa sau lưng làm anh chùn bước, mà do, anh muốn kéo dài thời gian được ở bên cạnh người thương.

Người thương của anh đang đứng quay lưng giữa căn phòng phảng phất mùi hoa nhài. Chiếc áo sơ mi sũng nước dính vào tấm lưng mỏng manh. Áo ngực màu xanh nhạt thấp thoáng ẩn hiện bên trong. Bờ mông nàng hằn lên sau lớp váy ngã sậm màu vì mưa. Đôi chân thon thả thẳng tắp loay hoay rũ bỏ hai chiếc giày cao gót.

Hiên nghe tim mình hồi hộp nhảy trong lồng ngực. Dù muốn, dù không, khúc thịt bên dưới cũng rón rén cục cựa.​


Phịch.

Diệu ngã bệt xuống sàn nhà. Chiếc giày cao gót còn lại làm nàng loạng choạng khi đôi chân đang cố gắng giải phóng khỏi nó. Nàng biết anh quan sát từ đằng sau nãy giờ, nên cơ thể cứ lúng túng không yên.

Hiên toang nhào đến ngay khi Diệu té ngã. Nhưng người anh vẫn còn sũng nước, cứ ngập ngừng ngay mép cửa. Nàng giờ ngồi bệt, tấm lưng thon lạnh lùng trước mắt anh. Hiên cứ lưỡng lự… anh có nên bước vào đỡ nàng dậy không. Bỗng anh thấy…​


… hai bờ vai Diệu run rẩy… uất ức…​


Cú ngã bất ngờ làm mông Diệu đau điếng. Cơ thể mệt mỏi rã rời hai ngày qua lại thêm một lần bị tổn thương. Người phụ nữ như nàng đã gồng gánh những lo toan từ sau vụ tai nạn. Nàng mệt mỏi. Mệt với những lần căng mình chạy đôn chạy đáo. Mệt với tương lai mờ mịt vô định hình phía trước. Cú ngã như giọt nước tràn ly. Tủi thân. Uất nghẹn. Dồn nén. Vỡ òa…​