Tổng thống nguyễn văn thiệu đọc diễn văn

Trước hết tôi xin lỗi, hôm nay tôi nói chuyện 1 cách trực tiếp mà không có đọc 1 cái thông điệp trước quý vị và trước quốc dân đồng bào hay anh em chiến sỹ cán bộ Cũng vì cái vấn đề cấp bách đòi hỏi 1 quyết định cấp bách và phải được bảo vệ sự kín đáo tối đa vì lý do an ninh quốc gia. Cho nên tôi mạn phép mời Quốc hội lưỡng viện, Tối cao pháp viện, các cơ quan hiến định và tất cả quý vị với 1 thời hạn rất là ngắn ngủi ở trong 1 cái khung cảnh đáng lẽ phải là khác hơn ở cái ngôi nhà ở Dinh Độc Lập. Sau năm 1973, có những trận đánh mà chính tướng lãnh Mỹ khi khi trở vô đây phải thán phục quân đội VN từ khi tôi ra lệnh phải đánh theo lối VN, phải tiết kiệm súng đạn, liệu cơm gắp mắm. Phải nói là những trận này không chắc gì thủy quân lục chiến Mỹ với B-52 đã đánh được, mà mấy sư đoàn đánh bằng chân không và với đại pháo thường mà đánh thôi. Họ phải thán phục. Nhưng mà trong cái khoảng thời gian thì chúng ta xin 1 tỷ 400 triệu USD, họ cắt xuống còn 700, rồi còn 300, họ cứ treo lắc lư cả năm trời? Trong cái khoảng thời gian đó, quân đội VNCH đã mất hết 60% tiềm năng chiến đấu. 1 võ sỹ mất hết 60% sức lực. Và cái vấn đề đánh giặc hễ mình mà mạnh là mạnh luôn mà yếu thì nó đi luôn. Nó cũng như con bệnh, hễ mạnh là vượt qua luôn, hễ yếu là bệnh? Thì quý vị có thể tưởng tượng là trong thời gian Hoa Kỳ cắt viện trợ của chúng ta mất hết 60% tiềm lực chiến đấu thì cái gí xảy ra, số thương vong gấp bội, bởi vì không có phương tiện không quân yểm trợ, mà pháp của ta lại thua pháo của địch, thì nội cái thương vong vì pháo cho nên nó cao. Và cái số chết lại càng lên cao vì thiếu trực thăng để tản thương, thậm chi vô nhà thương 1 cái băng phải băng đi băng lại 2 lần, cứ giặt rồi lại băng lại. Đạn dược thiếu phải tính từng viên, phi cơ, đại pháo của chúng ta mà đáng lẽ Hoa Kỳ đã cam kết trong Hiệp định Paris là 1 đổi 1 cũng không có 1 đổi 1 Tôi đã nói với người Mỹ: Mấy ông bảo chúng tôi làm những việc mà chính mấy ông với nửa triệu lính binh hùng tướng mạnh xài gần 300 tỷ USD trong 6 năm trời, nhưng không muốn nói là bị CS đánh bại ở VN thì cũng phải nói 1 cách khiêm nhường là mấy ông không có thắng lợi ở VN mà mấy ông tìm 1 cái lối ra danh dự. Thì bây giờ với cái quân đội này, súng thiếu, đạn thiếu, thuốc thiếu, xăng thiếu, máy bay thiếu, không có B-52 lại bảo tôi làm cái chuyện đội đá vá trời thì có khác gì mấy ông cho tôi 3 Mỹ kim: tôi cho ông 3 Mỹ kim mà tôi bảo ông đi máy bay hạng nhất, qua ở phòng ngủ 1 ngày 30 Mỹ kim, ăn 1 ngày 4-5 miếng thịt bò, uống 1 ngày 7-8 ly rượu. Không làm được, phi lý?. Vì cái chỗ đó mà hôm cái phái đoàn nghị sỹ dân biểu qua, tôi hỏi đã đến lúc mấy ông đem 300 triệu Mỹ kim vô đây, các ông không nói. Tôi phải nói vấn đề 300 triệu Mỹ kim mà mấy ông phải giữ lời cam kết của Hoa Kỳ là giúp đỡ VN chiến đấu để bảo vệ cái sự độc lập và tự do là lý tưởng tự do mà chính mấy ông đã chiến đấu chung ở đây và sự hy sinh 50.000 công dân Mỹ của mấy ông mà mấy ông tự hào là cái người vô địch bảo vệ tự do và chính nghĩa và lý tưởng tự do trên thế giới này. Và mấy ông còn 1 năm nữa, mấy ông ăn cái lễ 200 năm. Thì tôi có hỏi họ hẳn hoi là lời nói của Hoa Kỳ có còn đáng tin cậy hay không? Mà những gì mấy ông hứa có giá trị gì hay không? 300 triệu Mỹ kim có đáng gì với mấy ông? 300 triệu Mỹ kim mà so với cái chuyện mấy ông bảo tôi rằng hãy làm 1 chiến thắng, hãy ngăn chặn 1 sự xâm lăng của mấy ông làm trong 6 năm trời không được với tất cả lực lượng của Mỹ và tiền bạc. Như vậy là phi lý! Bây giờ trở lại cái tình hình chung của đất nước với cái đà CS đưa 20 sư đoàn, đưa hỏa tiễn, đưa phòng không, đưa đại pháo, xe tăng, đại bác rầm rầm rộ rộ. Chúng ta rất tiếc, chúng tôi rất đau lòng là cái tình hình nó đã diễn tiến quá nhanh ở miền Trung. Nhưng mà chúng tôi có cái can đảm với tư cách là 1 vị tổng thống và 1 người có biết về quân sự nhanh hay chậm nhưng mà cái tình hình đến ngày nay cũng phải như vậy. Tôi thưa thật với quý vị, quý vị có dịp phối kiểm với tất cả những người quân sự, nếu như không lấy quân ở Kon Tum, ở Pleiku về với 1 ý muốn tốt đẹp là lấy lại Ban Mê Thuột thì Kon Tum, Pleiku, tôi chắc là ngày nay cũng không còn? Mà rồi lính thì mất, xe tăng mất, đại pháo mất hết chứ chúng ta rút về cũng có được phân nửa. Lúc đó Quảng Trị sẽ phải mất. Ông trung tướng Trưởng cũng nhìn nhận sẽ phải mất. Quảng Tín mất thì Quảng Ngãi cũng sẽ phải mất, Bình Định, Quy Nhơn ở trong cái thế cô lập, Huế sẽ trở thành 1 cái thế bị bao vây với 4-5 sư đoàn. Và tôi nghĩ rằng với 1 Sư đoàn 1 với 1 sư đoàn thủy quân lục chiến kể từ Huế vô cho tới Đà Nẵng, với 1 Sư đoàn 3 ở Đà Nẵng thì tôi nghĩ rằng cái nhanh thì cũng đáng trách nhưng cái hậu quả ngày nay thì nó cũng là như vậy. Hôm nay, trước lưỡng viện Quốc hội, trước Tối cao pháp viện, tôi trân trọng trước đồng bào, trước anh em chiến sỹ cán bộ toàn quốc: tôi tuyên bố từ chức tổng thống. Tôi trở lại lời yêu cầu của tôi, yêu cầu lưỡng viện Quốc hội, tối cao pháp viện chấp nhận cái sự hiện diện của quý vị đúng theo điều 55 của hiến pháp để cho Phó Tổng thống Trần Văn Hương tuyên thệ nhậm chức tổng thống?

* * *

Trước quý vị Lưỡng Viện Quốc Hội, trước Tối Cao Pháp Viện, trước chính phủ, trước đồng bào, trước anh chị em chiến sĩ cán bộ toàn quốc, tôi tuyên bố từ chức Tổng thống. Và theo Hiến Pháp, Phó tổng thống Trần Văn Hương sẽ đảm nhận chức vụ Tổng thống, và chiếu điều 55 Hiến Pháp, khi nhậm chức Tổng thống trước quốc dân với sự chứng kiến của Tối Cao Pháp Viện và Quốc Hội. Hôm nay vì tình hình cũng vì thời gian cấp tốc, cái sự từ chức của tôi nó cũng không được trân trọng đối với quốc dân đồng bào, cũng như đối với quý vị, đối với anh em chiến sĩ cán bộ tuy nó cũng không có cho thì giờ làm trang trọng hơn ở trong một cái khung cảnh trang trọng. Đáng lẽ ra, tôi có được cái sự tín nhiệm và ủy nhiệm của quốc dân bốn năm về trước, thì khi ra đi tôi cũng phải có ý kiến của quốc dân qua một cái hình thức nào đó. Dù trong Hiến Pháp không có dự liệu trưng cầu dân ý, không có dự liệu một hình thức nào để quốc dân nói lên cái sự bất tín nhiệm của mình đối với vị Tổng thống đương nhiệm. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi không đòi hỏi cái sự đó. Vì tình hình, vì tốn kém mà tôi nghĩ rằng một khi tôi đã lấy một cái quyết định và trách nhiệm để từ chức, tôi sẽ lãnh hết cái trách nhiệm về cái quyết định đó, và tôi lãnh hết cái trách nhiệm trước quốc dân. Và những lý do gì tôi sẽ giải thích. Thì hôm nay, trước điều 55 Hiến Pháp, đáng lẽ cái sự tuyên thệ nhậm chức Tổng thống của Phó tổng thống Trần Văn Hương phải được tổ chức trong một khung cảnh trang nghiêm. Nhưng tôi đã nói rằng tình thế không cho phép. Và cũng vì lý do rằng không thể có một cái sự thiếu nhu cầu của vị quốc trưởng. Để tránh những cái sự bất ổn chính trị, tránh những cái khoảng trống chính trị. Tránh những sự khai thác của kẻ thù, cho nên hôm nay tôi có một lời yêu cầu khẩn thiết, lời yêu cầu khẩn thiết của tôi và sẵn dịp có Lưỡng Viện Quốc Hội, sẵn dịp có Tối Cao Pháp Viện, tôi xin Lưỡng Viện Quốc Hội và Tối Cao Pháp Viện chấp nhận lời yêu cầu của tôi để cho Phó tổng thống Trần Văn Hương chút nữa sẽ làm lệ tuyên thệ nhậm chức ngay tại cái văn phòng này. Thưa quý vị, thưa đồng bào và anh chị em, tôi đã cùng với đồng bào và anh chị em suốt 10 năm nay, như tôi đã nói, tôi không phải vì thiếu can đảm. Không phải một cuộc biểu tình, một cuộc xuống đường, một cuộc vu khống mà làm cho tôi nản chí, xuống tinh thần, mất nghị lực, mà ra đi một cách vô ý thức, vô trách nhiệm. Cũng không phải vì áp lực của đồng minh, cũng không phải vì sự phải chiến đấu cam go với cộng sản mà làm cho tôi phải thiếu trách nhiệm, thiếu tin thần trách nhiệm ra đi. Những vị Tổng thống ở những quốc gia lớn, người ta đã tự hào, người ta chỉ có 6, 7 hay 10 cơn khủng khoảng. Người ta đã viết được một cuốn sách, người ta tự hào là người anh hùng, chính trị gia lỗi lạc. Tôi trong 10 năm nay, ý tôi muốn nói, tử vi mà nói, năm nào cũng xấu, tháng nào cũng xấu, ngày nào cũng xấu, giờ nào cũng xấu. Chỉ nói số mạng mà nói ................. không có lúc nào sướng, đã không sướng, đã không hưởng thụ, cũng không tìm cách hưởng thụ. Cai trị đất nước, có những cái vinh và những cái nhục. Đã chấp nhận những cái vinh và những cái nhục mới đứng ra lãnh đạo đất nước. Có những cái tốt không muốn được đồng bào khen, nhưng mà có những cái xấu, cái lỗi lầm, sẵn sàng chấp nhận cho đồng bào phê phán và buộc tội. Thì hôm nay khi tôi ra đi, tôi xin đồng bào, chiến sĩ cán bộ, tất cả các đoàn thể nhân viên tôn giáo, hãy thứ lỗi cho tôi những lỗi lầm gì đã có với quốc dân trong suốt 10 năm qua. Tôi xin cám ơn Quốc Hội, tất cả những cơ quan hiến định, tất cả các đoàn thể, các tôn giáo, những cá nhân đồng bào các giới, anh chị em chiến sĩ cán bộ, đã hợp tác với tôi, đã giúp đỡ tôi qua tất cả những thăng trầm của đất nước cho đến ngày nay. Đất nước sẽ ghi ơn đồng bào và các bạn đã đành, riêng tôi cũng sẽ ghi ơn đồng bào và các bạn. Tôi từ nhiệm chứ không phải tôi đào nhiệm. Kể từ giờ phút này tôi xin đặt mình dưới sự sử dụng của Tổng thống, của nhân dân, của quân đội. Không làm Tổng thống, hoặc Tổng thống Hương làm, thật sự đất nước cũng không mất gì. Có thể đất nước lại còn lời được một chiến sĩ ra đi. Tôi sẽ sát cánh với đồng bào với chiến sĩ để bảo vệ đất nước. Giờ đây, tôi xin cám ơn đồng bào, quý vị, anh chị em chiến sĩ cán bộ các cấp, và tôi xin từ biệt. Tôi trở lại lời yêu cầu của tôi, yêu cầu Lưỡng Viện Quốc Hội, và Tối Cao Pháp Viện chấp nhận với sự hiện diện của quý vị đúng theo điều 55 của Hiến Pháp để cho Phó tổng thống Trần Văn Hương tuyên thệ nhậm chức Tổng thống. [Vỗ tay]

Chủ Đề