Chính sách dân số triệt để của Trung Quốc không dân đến kết qua nào sau đây
Biên giới Trung Quốc với các nước chủ yếu là Hai đặc khu hành chính nằm ven biển của Trung Quốc là Các kiểu khí hậu nào chiếm ưu thế ở miền Đông Trung Quốc? Các khoáng sản nổi tiếng ở miền Đông Trung Quốc là Địa hình miền Tây Trung Quốc: Các dân tộc ít người phân bố chủ yếu ở khu vực nào của Trung Quốc? Đặc điểm phân bố dân cư Trung Quốc là: Miền Tây Trung Quốc dân cư tập trung thưa thớt, chủ yếu do Ý nào sau đây không đúng với đặc điểm dân cư – xã hội Trung Quốc hiện nay? Ý nào sau đây không đúng về hậu quả của tư tưởng trọng nam ở Trung Quốc? Mặt tiêu cực của chính sách dân số “1 con” ở Trung Quốc là Miền Tây Trung Quốc có khí hậu khắc nghiệt là do Sự chuyển dịch dân cư và công nghiệp Hoa Kì có đặc điểm chung nào dưới đây? Vị trí địa lí Hoa Kì thuận lợi giao lưu với các nước ở khu vực nào? Đặc điểm nào không đúng với thị trường chung châu Âu? Từ lâu, Liên Bang Nga đã được coi là cường quốc về? Tại sao nông nghiệp chỉ giữ vai trò thứ yếu trong nền kinh tế Nhật Bản? Đánh bắt hải sản được coi là ngành quan trọng của Nhật Bản do: Đông Nam Á có vị trí địa - chính trị rất quan trọng vì: Các nước Đông Nam Á có nhiều loại khoáng sản vì: Đông Nam Á có truyền thống văn hóa phong phú, đa dạng là do: Cà phê, cao su, hồ tiêu được trồng nhiều nhất ở Đông Nam Á do: Nhân tố ảnh hưởng xấu tới môi trường đầu tư của các nước Đông Nam Á là: Đây không phải là phát minh quan trọng của Trung Quốc thời trung đại? Đặc điểm chung của địa hình Trung Quốc và Việt Nam là: Đặc điểm chung của Liên Minh Châu Âu và Hiệp hội các nước Đông Nam Á là: Hồ nước ngọt sâu nhất thế giới là hồ nào? Diện tích trồng lúa của Nhật Bản ngày càng giảm không phải do: Sản xuất nông nghiệp ở Nhật Bản phát triển theo hướng thâm canh vì: Ngành vận tải biển của Nhật Bản phát triển mạnh là do: Hoang mạc nào thuộc lãnh thổ Trung Quốc? Trung Quốc và Việt Nam đều có đường biên giới trên đất liền với: Chính sách một con (tiếng Hán giản thể: 计划生育政策; bính âm: jìhuà shēngyù zhèngcè) là chính sách kiểm soát dân số, chính sách quốc gia cơ bản của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, được áp dụng từ năm 1979 và được thay thế bằng chính sách hai con vào năm 2015. Tên chính thức do Chính phủ Trung Quốc đặt là "Chính sách kế hoạch hóa gia đình". Kể từ khi ra đời, chính sách này đã có nhiều thay đổi, mở rộng dần số con được phép sinh ra với một số đối tượng. Chính sách này hạn chế mỗi một cặp vợ chồng ở thành thị chỉ được sinh một con, những trường hợp ngoại lệ áp dụng đối với các cặp vợ chồng ở nông thôn có con gái đầu lòng, các dân tộc thiểu số và những cặp vợ chồng là con một. Chính sách một con không áp dụng với đặc khu hành chính Hồng Kông và Macao, nơi được thiết lập chính sách kế hoạch gia đình riêng.
Cuối năm 2013, sau 35 năm thực thi nghiêm khắc chính sách một con, Ủy ban Lập pháp tối cao Trung Quốc đưa ra báo cáo tuyên bố nới lỏng chính sách này, cho phép các cặp vợ chồng được sinh con thứ hai nếu cha hoặc mẹ là con một.[1][2] Đến cuối năm 2015, chính sách này bị bãi bỏ.[3][4][5][6][7][8][9][10] Những quy định ngặt nghèo của chế độ một con được cho là nguyên nhân dẫn đến nhiều bi kịch xã hội tại Trung Quốc.[11]
Tiến trình tháp dân số của Trung Quốc từ 2012 đến 2030. Biểu đồ dân số Trung Quốc, cho thấy tỉ lệ tăng bất chấp chính sách một con. Mục tiêu ban đầu của chính sách một con là kinh tế: làm giảm nhu cầu tài nguyên thiên nhiên, duy trì tỷ lệ lao động ổn định, giảm tỷ lệ thất nghiệp và giảm lao động thặng dư.[12] Người phát ngôn của Uỷ ban Dân số và Kế hoạch hoá gia đình quốc gia cho biết khoảng 35,9% dân số Trung Quốc nằm trong phạm vi của chính sách một con, 52,9% trong phạm vi của chính sách một con và một nửa, 11% có thể sinh hai con hoặc nhiều hơn.[13][14] Tỉ lệ nam nữ sinh ra trong năm 2005 đạt 118,9:100, điều này đồng nghĩa rằng số bé trai nhiều hơn 20% so với bé gái.[15] Sự mất cân bằng nghiêm trọng có thể gây ra các vấn đề xã hội nghiêm trọng trong hai hoặc ba thập kỷ tiếp theo. Theo các thống kê dân số, số dân vẫn tăng tuy nhiên tỉ lệ sinh có sự suy giảm mạnh. Dân tộc thiểu số có sự tăng nhanh hơn so với người Hán, từ năm 1953 chiếm 6,06% dân số, đến năm 1982 6.7% và 2010 là 8,49%.[16][17][18] So sánh kết quả cuộc điều tra dân số toàn quốc lần thứ nhất với lần thứ năm, người Hán tăng 5,74%; trong khi đó dân tộc thiểu số tăng 6,92% (hơn 1,2 lần).
Những cặp vợ chồng vi phạm chính sách một con phải đóng một phức phạt cao gấp nhiều lần so với thu nhập bình quân thông thường của họ.[11] Năm 2000, chính quyền Trung Quốc gọi mức phạt sinh con thứ hai là "phí đóng góp cho xã hội" chứ không phải tiền phạt, chi phí này nhằm trang trải những "thiệt hại" cho xã hội do đứa con thứ hai của các gia đình gây ra. Riêng năm 2010, tổng tiền phạt thu về khoảng 20 tỉ nhân dân tệ.[25] Mức phạt cho từng cặp vợ chồng được chính quyền các địa phương tự định ra tính theo thu nhập của gia đình vi phạm và nhiều yếu tố khác.[26] Nếu gia đình không đóng khoản phí này, những đứa con ngoài chính sách không được đăng ký khai sinh[25], không có tên trong hộ khẩu, không được cấp chứng minh thư, không được tham gia vào hệ thống bảo hiểm cũng như không được hưởng hệ thống giáo dục, sức khoẻ của nhà nước.[27] Theo số liệu của Cục Thống kê quốc gia Trung Quốc năm 2011, có 13 triệu người dân Trung Quốc không được xã hội thừa nhận do không có hộ khẩu.[28] Trong trường hợp người mẹ bị phát hiện đang mang thai ngoài chính sách và không có khả năng đóng tiền phạt sẽ bị cưỡng ép phá thai.[29] Một số trường hợp phá thai cưỡng bức dẫn đến thai phụ bị thiệt mạng.[30] Ngoài ra, một số biện pháp khác cũng được thi hành như đặt vòng tránh thai cho phụ nữ có một con, triệt sản cho phụ nữ có hai con.[31] Chính quyền một số tỉnh như Quảng Đông từng đề ra chiến dịch chống "ba không" (không chứng minh thư, không hộ khẩu, không giấy phép tạm trú), bao gồm bắt giữ, đánh đập và giam giữ những người công dân không hộ khẩu.[11] Riêng ở một số địa phương kém phát triển, khoản tiền phạt này là một trong những khoản thu chủ yếu của chính quyền. Điều này được cho là lý do của việc mạnh tay chống phá thai nhằm buộc người dân đóng tiền phạt.[11] Một số nghệ sĩ nổi tiếng từng bị phạt như:
Tỉ lệ giới tính trẻ sơ sinh tại đại lục Trung Quốc từ 1980–2010, thể hiện số bé trai trên 100 bé gái. Biển thông báo trên đường ở nông thôn tỉnh Tứ Xuyên: "Cấm phân biệt đối xử, ngược đãi hoặc bỏ rơi bé gái." Chính sách một con đã tỏ ra có hiệu quả trong việc giảm thiểu tốc độ gia tăng dân số ở Trung Quốc. Tuy nhiên, chính sách cũng bị cho rằng đã thất bại ở khu vực nông thôn và không đủ khả năng để ngăn cản những người có khả năng tài chính. Bên cạnh đó là các chỉ trích về:
Để đối phó với chính sách một con, một số gia đình chọn các giải pháp như sau:
Lấy từ “https://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Chính_sách_một_con&oldid=68862053” |