Tam minh lục thông là gì năm 2024

1/ Thiên nhãn minh: là nhìn thấy rõ ràng trong một tam giới có 45 hành tinh và có Hằng hà sa số hành tinh “vật tư”, tức không có sự sống ở trong hành tinh đó.

2/ Túc mạng minh: thấy đầy đủ dù là nhỏ như vi trần hiện nay gọi là nguyên tử hay điện tử, còn lớn nhất là có 6 hành tinh cấu tạo bằng tứ đại, 11 hành tinh cõi trời Dục Giới, 11 hành tinh cõi trời Hữu Sắc, 6 hành tinh Tịnh Độ và 11 hành tinh cõi trời Vô Sắc.

3/ Lậu tận minh: biết rõ ràng sự sống và luân hồi từng cá thể một dù là một vi trần hoặc các loài động vật hay thực vật. Biết thật rõ ràng sinh ra và diệt đi từng loài một trong một tam giới này.

Lục thông là 6 cái thông suốt: Mắt, Tai, Mũi, Miệng, Ý, Thân.

1/ Mắt: Nhìn không bị ngăn cách.

2/ Tai: Nghe thông suốt.

3/ Mũi: Ngửi mùi, rõ thông được mùi thơm hay hôi đến chỗ tột cùng.

4/ Miệng: Miệng lưỡi nếm được mùi vị Tuyệt Diệu.

5/ Ý: Hiểu biết tận cùng chân thật nơi thế giới này.

6/ Thân: Xúc chạm biết được tận cùng: Trơn, nhám, cứng, mềm,….

Ngũ nhãn của Đức Phật gồm:

1/ Phật Nhãn: Thấy và biết từ vật nhỏ nhất như vi trùng còn lớn nhất là khắp trong Càn Khôn vũ trụ.

2/ Huệ Nhãn: Thấy và biết được tất cả các loài dù hữu hình hay vô hình.

3/ Pháp Nhãn: Thấy và biết được luân hồi sinh diệt, thời gian sinh tồn của vạn vật và muôn loài .v.v. ở địa cầu này hay một tam giới này hoặc Hằng hà sa số tam giới khác cũng như khắp trong Càn khôn vũ trụ.

Trên đường tu tập thiền định để đi đến sự cứu cánh thì phải đi ngang qua Lục Thông Tam Minh nên biết nó rõ ràng nhưng không phải vì tu để chứng nó. Nó không phải là mục đích để chúng ta chứng, mục đích tu chứng là tâm bất động.

Xay lúa có gạo và trấu, gạo chúng ta lấy, trấu chúng ta bỏ. Thần thông ví như vỏ trấu còn tâm bất động là gạo, cho nên tu tập theo Phật giáo tâm không được tham đắm thần thông, còn tham đắm thần thông là không bao giờ tâm ly dục ly ác pháp được, tâm không ly dục ly ác pháp thì không bao giờ nhập chánh định được mà không nhập được chánh định thì không bao giờ có Lục Thông, Tam Minh.

Người chưa ly dục ly ác pháp mà nhập được định đó là tà định, vì thế, họ có Ngũ Thông chứ không được Lục Thông, Tam Minh như người tâm ly dục ly ác pháp.

Người tâm chưa ly dục ly ác pháp dù họ có Ngũ Thông, có nhập định để lại nhục thân, nhưng không làm chủ sanh, già, bệnh, chết và chấm dứt luân hồi được.

Thần thông không phải cốt tủy và niềm tin của đạo Phật. Vì Thầy tu hành có thần thông nhưng Thầy xem nó là một trò ảo thuật để dễ lừa đảo người khác.

Xưa, ông thân của Thầy là một tu sĩ Mật Tông, ông lên núi Bà Ðen và sang núi Cậu tu luyện thần thông rất linh diệu và mầu nhiệm, ông đã truyền lại cho Thầy tất cả mật chú, nhưng Thầy không phải là kẻ lừa đảo và ác độc, nên Thầy quyết tâm đi tìm đường tu tập giải thoát ra khỏi mọi sự đau khổ của kiếp làm người. Chung quanh chùa nơi Thầy đang ở lúc bấy giờ toàn là một hàng rào tre, đến mùa măng mọc người chung quanh xóm nghèo khổ lén vào cắt trộm măng, ông thân Thầy dùng bùa chú yểm, khiến cho người vào đến ranh giới chùa là bất động đứng như trời trồng, ông thân của Thầy chỉ còn ra bắt và khuyên không nên trộm cắp, nếu còn trộm cắp măng thì ông thân Thầy sẽ đưa đến làng xã, khiến cho người ta quá sợ.

Bùa chú của ngoại đạo mà còn mầu nhiệm như vậy huống là tâm ly dục ly ác pháp, thanh tịnh hoàn toàn thì sự mầu nhiệm của tâm không thể lường được, vì thế người tu sĩ Phật giáo đi tu không cầu mong Lục Thông Tam Minh mà vẫn có đầy đủ Lục Thông Tam Minh, không tu luyện Lục Thông Tam Minh mà vẫn có Lục Thông Tam Minh đầy đủ.

Người đi tu theo Phật giáo mà còn có tâm cầu Lục Thông Tam Minh thì đã tu sai đường. Hãy xa lìa và đoạn trừ tâm đó mà chỉ cố gắng tu tập sống một đời sống ly dục ly ác pháp, thì nơi đó là Niết Bàn, là hạnh phúc, là sự giải thoát của một kiếp làm người, là đạo đức không làm khổ mình, khổ người. Thế là đủ lắm rồi, có còn mong muốn những điều gì hơn. Phải không con?

Cho nên, Thầy biết đủ thứ thần thông, nhưng Thầy không chấp nhận thần thông và thế giới siêu hình, luôn luôn lúc nào Thầy cũng muốn đem lại cho con người một nền đạo đức nhân bản - nhân quả sống không làm khổ mình, khổ người, đó là một sự lợi ích thiết thực, còn thần thông chỉ là một trò lừa đảo, làm khổ người. Chẳng hạn như ông thân của Thầy, nếu ông thân của Thầy vắng mặt, không có ở chùa thì các con nghĩ sao? Khi người trộm cắp măng này bị bùa chú bắt cứng mình thì họ sẽ khổ biết dường nào!

Trên cuộc đời này, con có thấy những người tu hành có thần thông, đem lại hạnh phúc gì cho con người chưa? Hay chỉ là những người có thần thông luôn luôn làm việc bất chánh, làm khổ đau người “tiền mất tật mang”.

Nếu Thầy không giải thích cho các con rõ, mà nhận mình có thần thông là Thầy đã phỉ báng Phật giáo, là Thầy đã hại Phật giáo. Vì Phật giáo không phải là những tôn giáo tu tập để có thần thông, dùng thần thông cám dỗ người theo đạo mình, mà Phật giáo là tôn giáo tu tập làm ích lợi cho mình, cho người.

Thầy không lấy thần thông cám dỗ các con theo Phật giáo, mà chỉ lấy đạo đức dạy các con đối xử với nhau, để không làm khổ mình, khổ người, đó là các con thoát khổ. Các con nên hiểu, có thần thông là không có đạo đức, có đạo đức là không thực hiện thần thông. Ai muốn tu theo Thầy để cầu sống một đời sống không làm khổ mình, khổ người, để tâm hồn được thanh thản an lạc và vô sự thì theo, bằng cầu thần thông thì đi tìm nơi khác mà tu, chứ ở đây Thầy chẳng có thần thông để dạy.